Cô lờ đi, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên thấy đối diện cửa hiệu sách có một người quen quen, nhìn kỹ mới nhận ra là Tư Đồ Không. Hàn Nhã Thanh vô thức nhíu mày, sao Tư Đồ Không lại ở đây? Hình như không có ai đi theo bên cạnh, lẽ nào… là đi theo Liễu Ảnh?
Hàn Nhã Thanh hỏi Liễu Ảnh: “Hôm nay cậu có gặp Tư Đồ Không không?” Cô nhớ lần trước ở khách sạn, Tư Đồ Không đi theo Liễu Ảnh, cô vốn dĩ không để tâm, chỉ cho là trùng hợp thôi, nhưng không ngờ tới đây cũng gặp Tư Đồ Không. Anh ta không mang theo bất cứ thứ gì, rõ ràng không phải đi công tác, khoảng cách này vừa hay có thể nhìn thấy động tác của Liễu Ảnh, còn không dễ bị phát hiện nữa, không khỏi khiến người ta nghi ngờ về mục đích của anh ta.
Liễu Ảnh sửng sốt, như thể không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ nhắc tới Tư Đồ Không, đôi mắt cô ấy thoáng chốc tối sầm lại: “Có gặp, nhưng mà, tớ nói tớ không muốn gặp anh ta, có chuyện phải làm, anh ta liền đi luôn.”
Liễu Ảnh cười khổ, sao phải vậy chứ? Ý của cô ấy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tư Đồ Không bám riết không tha, khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, không có không gian riêng tư. Mà mỗi lần anh ta tới đều dồn ép thật lực, lúc đi lại không chút nể nang khiến Liễu Ảnh cảm thấy, dường như trong mắt Tư Đồ Không, đây chỉ là một trò chơi, Từ Đồ Không quyết định mở đầu và kết thúc, còn cô ấy, chỉ là một người nhỏ bé trong trò chơi ấy mà thôi. Suy nghĩ này khiến Liễu Ảnh càng cảm thấy trào phúng hơn, nhưng lại không biết là đang cười nhạo bản thân mình hay là cười nhạo Tư Đồ Không nữa.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, Tư Đồ Không rời đi trước mặt Liễu Ảnh, e rằng chỉ là không xuất hiện trước mặt cô ấy thôi, thật ra anh ta không hề bỏ đi, bây giờ còn theo tới sân bay, chắc hẳn là không rời nửa bước. Vậy mà vừa rồi khi tới cô lại không chú ý. Cô nghĩ rồi ra hiệu cho Liễu Ảnh nhìn về phía đối diện.
Liễu Ảnh nhìn qua, thoáng cái đã nhận ra Tư Đồ Không. Không ngờ người này lại theo cô tới đây, để phòng cô chạy trốn sao? Hay là tới xem xem cô đi đón ai? Hay là… anh ta muốn hại mẹ cô? Liễu Ảnh có những suy đoán tồi tệ như vậy về Tư Đồ Không cũng chẳng có gì lạ cả, chỉ vì Liễu Ảnh đã không còn chút tin tưởng nào với Tư Đồ Không nữa rồi. Một mối quan hệ nếu ngay từ ban đầu đã tệ hại thì đằng sau sự rực rỡ chói lọi là nồng nặc mùi hôi thối. Liễu Ảnh cảm thấy tình cảm năm năm như một trò đùa, tự lừa mình dối người, chỉ là một tấm áo khoác đầy chấy rận, không đáng nhớ lại cũng chẳng đáng để tâm. Giữa cô và Tư Đồ Không, không có cái gì gọi là tình yêu đích thực.
“Nhã Thanh, cậu giúp tớ một chuyện được không?” Liễu Ảnh không muốn để Tư Đồ Không gặp mẹ cô. Lúc này chỉ có Hàn Nhã Thanh bên cạnh, người cô tin tưởng được cũng chỉ có Hàn Nhã Thanh mà thôi, vậy là bèn cầu cứu không chút do dự.
“Được.” Hàn Nhã Thanh gật đầu. Chắc Liễu Ảnh định bảo cô đánh lạc hướng Tư Đồ Không, còn cô ấy thì dẫn mẹ về. Hàn Nhã Thanh hiểu tình cảm này, nếu có cơ hội, cô nhất định cũng sẽ bảo vệ tốt cho mẹ mình.
Thế nhưng, lời Liễu Ảnh nói ra lại trái với những gì cô nghĩ: “Nhã Thanh, cậu giúp tớ đưa mẹ về chỗ ở, tớ đi đánh lạc hướng Tư Đồ Không.”
Liễu Ảnh biết, nếu nhờ Hàn Nhã Thanh đánh lạc hướng Tư Đồ Không, Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ có cách, nhưng tâm trạng Tư Đồ Không thất thường, hiện giờ cô và Tư Đồ Không dây dưa không dứt khoát. Không! Là Tư Đồ Không dây dưa, cô muốn tránh cũng không được!
Nếu vì chuyện này mà Tư Đồ Không làm liên lụy tới Hàn Nhã Thanh thì cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình. Cô đã mất đi quá nhiều thứ trong đời rồi, gia đình, ba, tôn nghiêm, cô không thể mất thêm Hàn Nhã Thanh được nữa.
Liễu Ảnh biết, nếu còn có chút lý trí thì Tư Đồ Không sẽ không làm tổn hại Hàn Nhã Thanh, nhưng cô không muốn mạo hiểm. Cô không muốn liên lụy tới người khác trong “trò chơi” của mình và Tư Đồ Không. Cô càng không muốn vì mình mà Hàn Nhã Thanh bị cuốn vào những phiền phức không đáng có. Tuy Dương Tầm Chiêu không sợ Tư Đồ Không, nhưng hoàn toàn không cần thiết nảy sinh mâu thuẫn vì cô. Cô không muốn để ai dính líu gì tới Tư Đồ Không cả.
Hàn Nhã Thanh nhìn Liễu Ảnh, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, không còn ngoan ngoãn, suy nghĩ đơn giản, dù đôi lúc xuất phát từ ý tốt cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm như trước kia nữa. Hiện giờ toàn thân cô ấy là gai nhọn, tâm tư cũng trở nên thâm trầm, kiên định hơn, duy chỉ có ý thức bảo vệ bạn bè là chưa từng thay đổi. Hàn Nhã Thanh không nhịn lòng được mà xoa đầu cô ấy. Liễu Ảnh là một người đơn giản, nhưng lại bị ép trở nên phức tạp, sai lầm này, nên trách ai đây?
“Liễu Ảnh, cậu không cần…” Hàn Nhã Thanh an ủi Liễu Ảnh.
“Nhã Thanh, tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng mà, tớ cũng hết cách rồi. Cậu không biết tớ sợ thế nào đâu. Tớ sợ cậu xảy ra chuyện, sợ mẹ có chuyện gì. Tớ muốn bỏ đi, nhưng tớ không đi được. Tư Đồ Không sẽ không thả tớ đi. Cậu ở bên Dương Tầm Chiêu, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng tớ sợ mẹ tớ ở nơi tớ không chăm sóc được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên chỉ có thể đón bà ấy tới đây. Tớ chẳng làm được gì cả, điều duy nhất tớ có thể làm có lẽ là để bà ấy ở bên cạnh mình. Lần này, nếu như có bất kỳ ai làm tổn thương mẹ tớ, tớ sẽ lấy cả mạng sống ra liều.” Liễu Ảnh ngắt lời Hàn Nhã Thanh. Chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió cả đời được, Hàn Nhã Thanh cũng không dễ dàng gì mới có thể sống một cuộc sống bình yên, không nên vì cô mà đổ bể. Chỉ cần Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh là tốt rồi, có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình, nhìn Hàn Nhã Thanh, cô có thể bước tiếp về phía trước.
Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt ngày càng kiên định của Liễu Ảnh, gật đầu nói: “Được, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ đón dì tới chỗ của cậu.”
Lúc trước, Hàn Nhã Thanh thật lòng hy vọng Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau, nhưng bây giờ, cô chỉ đứng về phía Liễu Ảnh mà thôi, Dù cả đời này Liễu Ảnh không lấy ai khác, cô cũng sẽ đứng phía sau cô ấy, làm hậu phương vững chắc cho cô ấy.
Liễu Ảnh khẽ mỉm cười với Hàn Nhã Thanh, đưa chìa khóa xe cho cô, mua ly cà phê rồi đi ra ngoài một mình. Hàn Nhã Thanh nhìn từ phía xa, quả nhiên Tư Đồ Không cũng đi theo, không xa không gần, từng bước từng bước theo sau.
Trời hôm nay rất nóng, Liễu Ảnh không che ô, bước đi lẻ loi. Dù cô biết Tư Đồ Không đi theo phía sau nhưng vẫn thong thả, ung dung.
Liễu Ảnh đi lang thang không có mục đích, chỉ muốn dụ Tư Đồ Không rời đi thôi, nên cứ men theo con đường đi mãi. Cô chú ý tới Tư Đồ Không, khi cô bước nhanh, Tư Đồ Không cũng bước nhanh theo, khi cô bước chậm lại, Tư Đồ Không cũng chậm lại, như cố tình phối hợp cất bước cùng cô vậy.
Liễu Ảnh cảm thấy nực cười, cô từng nghĩ hai người chậm rãi bước đi bên nhau, cùng ngắm cảnh là một chuyện rất lãng mạn. Bây giờ cô và Tư Đồ Không cùng đi, nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ, chỉ có đau thương. Sai người, sai thời điểm, không nên qua lại nhiều như vậy.
Tư Đồ Không đi theo phía sau, anh ta không ngờ vào một ngày nắng nôi thế này mà Liễu Ảnh lại đi một mình, cô đi xe tới, dẫn theo Hàn Nhã Thanh, tới sân bay chắc hẳn để đón ai đó, bây giờ lại đi ra một mình, vì phát hiện ra anh ta sao? Thế nên mới cố ý đánh lạc hướng anh ta?
Tư Đồ Không cảm thấy xót xa, hóa ra, Liễu Ảnh không tin tưởng anh ta đến vậy. Thà đi một mình giữa trời nắng chang chang cũng không muốn để anh ta thấy người mà cô muốn đón? Người nào mà quan trọng đến thế, khiến Liễu Ảnh phải ra sức bảo vệ chu toàn đến thế? Lẽ nào Liễu Ảnh không hiểu sao? Chỉ cần anh ta muốn biết thì cô không thể nào giấu được.
Đương nhiên là Liễu Ảnh biết, nhưng cô không muốn để Tư Đồ Không gặp mẹ mình. Cô đã bình tĩnh lại rồi, quyết định cắt đứt quan hệ với Tư Đồ Không, trời cao biển rộng, đường ai nấy đi, đối với mẹ của anh ta cũng vậy. Nhưng cô sợ, sợ sự tồn tại của mẹ mình sẽ khiến Tư Đồ Không hoặc mẹ Tư Đồ Không cảm thấy bị uy hiếp. Một người không ngừng nhắc nhở tới tội ác của bọn họ như vậy, Tư Đồ Không và mẹ anh ta có thể dễ dàng buông tha được sao?
Liễu Ảnh có cảm giác Tư Đồ Không sẽ không làm gì mẹ cô, nhưng mẹ Tư Đồ Không thì sao? Hiện giờ Tư Đồ Không vẫn dây dưa với cô, mẹ của anh ta đương nhiên không để yên, liệu có cho người “dạy dỗ” cô không? Liễu Ảnh không dám nghĩ, cô không thể không đề phòng.
Tư Đồ Không chỉ cần nghĩ tới việc Liễu Ảnh đề phòng mình, mà những phòng bị đó rõ ràng không có tác dụng gì là lại càng khiến anh ta tức giận hơn. Biết rõ vô ích còn làm, Liễu Ảnh như vậy chính là đang thể hiện sự đề phòng và căm hận của cô với anh ta, cô cứ lẳng lặng như vậy mà kháng cự anh ta. Tư Đồ Không không hiểu, vì sao Liễu Ảnh lại tuyệt tình như vậy. Suốt năm năm, vậy mà anh ta không thể nào khiến cho Liễu Ảnh nảy sinh chút cảm tình, rốt cuộc là anh ta sai hay là Liễu Ảnh thật sự vô tình?
Hai người ôm trong lòng những tâm sự riêng, một trước một sau đi trên đường, không khí nóng hầm hập phả vào mặt, nhưng hai người lại cứ như không hề cảm nhận được.