Mặc dù cô và Bùi Dật Duy lớn lên bên nhau từ thuở bé, nhưng mà hai người cứ ở với nhau cả đêm thế này cũng không thích hợp cho lắm, nên sau khi xác nhận anh ta đã ổn, cô liền định rời đi trước.
Sáng sớm mai, cô lại đến giúp anh ta xử lý chuyện của Bùi Doanh, chủ yếu vẫn phải xem thái độ bên phía cảnh sát thế nào.
Sau đó mới quyết định được cần phải làm gì.
Trong lòng Liễu Ảnh vẫn có đôi chút bất an, lại xem xét tình trạng của Bùi Dật Duy thêm lần nữa, phát hiện vẻ mặt anh ta càng lúc càng bình thường, hơi thở cũng càng lúc càng đều, có lẽ là ngủ được hơn hai tiếng rồi nên cơ thể anh cũng đã dần hồi lại, đúng thật là đã không sao nữa.
Lúc này Liễu Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Quản lý tiền sảnh của câu lạc bộ đã dẫn Tư Đồ Không đến trước cửa phòng.
“Mở ra.” Tư Đồ Không híp mắt lại, anh ta biết cô và Bùi Dật Duy ở bên trong, nhưng lại không biết hai người đang làm gì trong đó.
Thật ra khi nói những lời này, trong lòng Tư Đồ Không rất lo lắng, anh ta sợ phải nhìn thấy chuyện mà mình không muốn nhìn thấy, nhưng mà tính cách và tác phong làm việc của anh ta không cho phép anh ta được lùi bước, anh ta nhất định phải biết rõ ràng chân tướng sự việc.
Anh ta muốn biết chân tướng, cho dù có tàn nhẫn, anh ta cũng không thể tự lừa dối mình được.
Quản lý tiền sảnh đã được ông chủ của mình mớm lời, đương nhiên sẽ không từ chối ý của Tư Đồ Không, lập tức bước đến mở cửa phòng.
Quản lý tiền sảnh biết Tư Đồ Không nhất định không muốn để người bên trong phát hiện, cho nên anh ta không gõ cửa đã mở luôn cửa ra.
Cửa phòng vừa mở ra, Tư Đồ Không khựng lại một giây, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vào bên trong, nhưng mà bên trong trống trơn, không có một bóng người.
Tư Đồ Không ngẩn người, có hơi nghi ngờ, nhưng mà cơn giận trong lòng đã vơi đi không ít, chẳng lẽ bọn họ đã rời đi rồi sao?
Chẳng lẽ trong lúc anh ta không nhìn thấy thì bọn họ đã đi rồi?
Nếu như cô đã rời đi, vậy thì là anh ta đã hiểu lầm rồi.
Khi Lưu Trung Nam vừa nhìn thấy trong phòng không có người thì sắc mặt thoắt biến. Anh ta biết phòng riêng này có phòng nghỉ, nếu người không ở trong phòng, vậy tám, chín phần mười là đang ở trong phòng nghỉ.
“Tổng giám đốc Tư Đồ, trong phòng riêng này có phòng nghỉ, có lẽ Tổng giám đốc Bùi đang ở trong phòng nghỉ, anh có muốn đi vào không?” Quản lý tiền sảnh không biết được suy nghĩ lúc này của Tư Đồ Không, anh ta nhìn thấy Tư Đồ Không đứng ở cửa không di chuyển, trong chốc lát cũng không có phản ứng gì, vậy là giải thích một câu.
Tư Đồ Không vốn đang định quay người rời đi, vừa nghe thấy Quản lý nói, cả người anh ta đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía Quản lý, sắc mặt vừa mới hòa hoãn được chút ít, lúc này đã lập tức trở nên âm u, nhất thời giống như bão táp mưa sa đang kéo đến.
“Anh nói gì?” Tư Đồ Không mở miệng, trong giọng nói có vài phần nghẹn ngào, thậm chí còn mang theo chút run rẩy mà chính anh ta cũng không nhận ra.
Giây phút mở cửa không thấy ai, anh ta thật sự đã thở phào nhẹ nhõm, lúc ấy anh ta không nghĩ đến điều gì khác, trong đầu anh ta khi đó chỉ có một suy nghĩ, anh ta cho rằng cô đã đi rồi.
Thậm chí anh ta còn quên mất Câu lạc bộ Tinh Vân có rất nhiều phòng riêng có phòng nghỉ.
Ngày thường Tư Đồ Không sáng suốt cỡ nào, vậy mà vừa rồi anh ta lại không nghĩ đến điều này, hoặc cũng có thể anh ta đã có ý từ chối nghĩ đến chiều hướng xấu nhất kia.
Lưu Trung Nam nhìn thấy phản ứng của Tư Đồ Không thì không nhịn được mà run lên, anh ta cảm thấy đây mới đúng là phản ứng mà Tổng giám đốc nhà anh ta nên có.
Dẫu sao lần này Tổng giám đốc đến đây là vì tìm Liễu Ảnh, nếu như nói không hề để ý thì thật sự không giải thích được.
Vậy là, vừa nãy là vì Tổng giám đốc không nghĩ trong phòng riêng này có phòng nghỉ? Không nghĩ tới khả năng hai người sẽ vào trong phòng nghỉ?
Chẳng lẽ mới nãy đầu óc của Tổng giám đốc anh minh thần võ nhà anh ta vừa dừng hoạt động đấy à? Đến chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, hơn nữa cách bài trí trong phòng rất đơn giản, hiện tại bọn họ đứng ở đây đã nhìn thấy cả căn phòng, cũng có thể nhìn thấy rõ phòng nghỉ ở trong góc.
Tuy rằng bây giờ cửa phòng nghỉ bị đóng lại, nhưng vẫn thấy rất rõ mà.
Đương nhiên Lưu Trung Nam biết, lúc này cửa phòng nghỉ đóng lại, chuyện này sẽ càng nghiêm trọng, càng đáng sợ hơn.
“Tôi nói… tôi nói trong phòng riêng có phòng nghỉ, có thể Tổng giám đốc Bùi đang ở trong phòng nghỉ, anh có muốn…” Lúc này, Quản lý tiền sảnh đã bị dáng vẻ của Tư Đồ Không dọa sợ nhũn cả hai chân, rõ ràng vừa nãy tâm trạng vẫn còn tốt mà, tại sao đột nhiên lại mang dáng vẻ muốn giết người rồi.