Dù có ngăn cản Trịnh Hùng thì sợ là cũng sẽ có những người khác vạch trần sự việc này.
Dù sao nguyên nhân Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh và hiện trường vụ án cũng quá rợn người, khó tránh sẽ có người thích hóng chuyện lại đào ra để thu hút dư luận.
“Cậu nói là chân tướng việc Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh sao?” Nghe thấy Hàn Nhã Thanh nhắc lại chuyện này, vẻ mặt Liễu Ảnh rõ ràng đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều: “Nhưng những việc đó thực sự đều do Bùi Dật Duy làm, chúng ta phải giải quyết thế nào đây? Giờ Bùi Dật Duy đã đi tự thú, chắc chắn cảnh sát đã đến biệt thự xem qua hiện trường rồi, chúng ta có muốn che giấu cũng không được.”
Thật ra đây chính là chuyện mà Liễu Ảnh lo lắng nhất.
“Ừ, quả thực là có hơi muộn.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài. Nếu cô biết chuyện này sớm hơn, xử lý sớm hơn thì sẽ không bị động giống như bây giờ.
“Xin lỗi cậu, đều tại tớ. Lẽ ra tớ nên nói với cậu chứ không nên nghe theo Bùi Dật Duy. Tớ nên nói cho cậu biết từ đầu mới phải. Tớ biết rất rõ chỉ có cậu có thể giải quyết được chuyện này.” Liễu Ảnh không khỏi cảm thấy ảo não, chỉ trách cô ấy do dự nên mới gây ra nhiều phiền phức như vậy.
“Thật ra tớ có thể hiểu được vì sao Bùi Dật Duy không muốn cho tớ biết. Tính cách của anh ta là như vậy đấy. Nhưng tại sao anh ta lại cố ý gọi cậu ra ngoài rồi kể hết mọi việc cho cậu thế?” Hàn Nhã Thanh hơi băn khoăn không hiểu vì sao Bùi Dật Duy lại nói hết mọi việc cho Liễu Ảnh.
Bùi Dật Duy làm gì cũng không thích nói với người khác, cả cô mà anh ta còn không muốn nói, vậy thì đáng ra anh ta cũng không nên nói hết mọi chuyện với Liễu Ảnh mới phải.
“Anh ấy tìm tớ là vì có một việc muốn nhờ tớ giúp.” Đến lúc này Liễu Ảnh cũng cảm thấy không có gì cần phải giấu giếm nữa.
“Hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn cô, nhẹ giọng đáp lại. Tuy phản ứng của Hàn Nhã Thanh rất nhẹ nhưng cô biết nếu Bùi Dật Duy cố ý tới tìm Liễu Ảnh thì nhất định không phải là chuyện nhỏ.
“Có liên quan đến cậu.” Liễu Ảnh ngước mắt nhìn Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, dường như hơi bất ngờ nhưng cũng không rõ ràng cho lắm. Mối quan hệ của cô với Bùi Dật Duy đã sớm kết thúc từ lâu nên hai người bọn họ cũng không thể tiếp xúc quá nhiều, cũng sẽ không có quá nhiều mối liên quan nữa.
Cô tuyệt đối không thể nhận tài sản của Bùi Dật Duy được.
Dù bây giờ có nghèo đến mức không có cơm để ăn cô cũng sẽ không lấy thứ gì của anh ta.
“Bây giờ anh ấy đi tù rồi, cậu trả cho anh ấy thì có tác dụng gì chứ?” Liễu Ảnh không nhịn được mà khẽ thở dài. Hiện tại, Bùi Dật Duy đã ở trong tình cảnh này, sản nghiệp khác thì không có vấn đề gì nhưng công ty thì Bùi Dật Duy đành bó tay, anh ta không thể quản lý công ty ở trong tù được.
Hơn nữa, bây giờ chuyện Bùi Dật Duy giết người đã bị lan truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới công ty.
Vì vậy, trong tình hình này, chuyển nhượng công ty mới là biện pháp tốt nhất để giữ lại công ty của anh ta. Ra chương nhanh nhất tại == ТRU МTRUYEN.m e ==
“Tìm người giúp anh ta quản lý công ty là được. Tìm một người chuyên nghiệp đáng tin cậy để quản lý, chờ đến sau khi anh ta ra ngoài thì công ty vẫn là của anh ta thôi.” Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không chấp nhận nhưng bây giờ Bùi Dật Duy rơi vào tình trạng này cô cũng không thể hoàn toàn mặc kệ.
“Tớ sẽ nhờ Dương Tầm Chiêu giúp, xem có tìm được người nào thích hợp không.” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không hiểu gì về chuyện kinh doanh. Những người cô quen biết cũng đều không giỏi chuyện kinh doanh, vì vậy chỉ có thể nhờ Dương Tầm Chiêu giúp đỡ.
“Chuyện này mà tìm cậu ba Dương giúp đỡ, cậu không sợ anh ấy sẽ ghen à?” Liễu Ảnh ngạc nhiên nhìn Hàn Nhã Thanh. Cô nhờ Dương Tầm Chiêu giúp đỡ Bùi Dật Duy, liệu anh có ghen không?
“Không đến mức đó đâu.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cậu ba Dương sẽ không đến mức ghen tuông chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy.