Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 499: Chương 499: Tỏa sáng rực rỡ, ai cũng kinh ngạc (9)




“Sao? Vẫn không chịu ra tay giết anh ta? Mấy người đang muốn che chở cho người của tổ chức Hồng Hổ sao? Hay là muốn làm trái lại lời của tông trưởng đời trước?” Hàn Nhã Thanh lại chậm rãi nói thêm một câu, lúc cô nói lời này, ánh mắt quay sang tên gián điệp kia.

“Cô? Cô có ý gì? Cô nói vớ vẩn, tôi không phải người của tổ chức Hồng Hổ gì đó, tôi không phải, cô nói vớ vẩn, cô đang nói nhăng nói cuội, tôi không phải người của tổ chức Hồng Hổ.” Cuối cùng tên gián điệp kia cũng phản ứng lại, hiểu được ý của Hàn Nhã Thanh, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch.

Lúc người nhà họ Cố tìm anh cho, cho anh ta rất nhiều tiền, hơn nữa còn đảm bảo với anh ta sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy anh ta mới đồng ý!

Nhưng tình hình bây giờ là muốn giết chết anh ta ngay lập tức rồi!!

Tiền có quan trọng hơn đi chăng nữa, cũng không quan trọng bằng mạng sống!!!

Ánh mắt Cố Chính Tuần nhanh chóng lóe lên, ra hiểu bằng mắt với Cố Chính Luân, ý bảo anh ta giết chết tên kia, lúc này mà giết chết tên gián điệp này sẽ có lợi hơn cho bọn họ.

Cố Chính Luân cầm súng lên, nhắm chuẩn vào đầu tên gián điệp kia.

“Ai chà, xem ra người nhà họ Cố cũng tin lời tôi nói đấy, không cho đương sự cơ hội giải thích nào sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy hành động của Cố Chính Luân, khẽ nhếch miệng, lời nói rõ ràng có ý chế giễu.

“Đợi một chút, không thể nghe lời một phía từ cô nhóc này được, người này rõ ràng có lời muốn nói, để cậu ta nói xong đi.” Ông cụ Lý phản ứng lại, lập tức lên tiếng ngăn cản.

Nếu như coi người này là người của tổ chức Hồng Hổ mà giết, vậy cô nhóc này chắc chắn cũng sẽ phải chết, Đường Vân Thành cũng phải chết không chút nghi ngờ.

Ông cảm thấy chuyện này có điểm kì lạ.

Đường Vân Thành nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt khẽ sáng lên, cô nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?

Khiến ông cũng hồ đồ luôn rồi.

“Tôi, tôi thật sự không phải người của tổ chức Hồng Hổ, thật sự không phải, mấy người phải tin tôi.” Tên gián điệp kia sợ hãi đến mức nằm rạp xuống đất, giọng nói lúc này cũng có chút run rẩy, không ngừng giải thích.

“Vậy cậu nói xem cậu là người của tổ chức nào?” Ông cụ Lý không đợi tông trưởng Cung lên tiếng, hỏi thẳng.

“Tôi là, tôi là người bên cạnh đại nhân Minh Thuần.” Lúc này tên kia có chút lắp bắp, lúc nói chuyện còn vô thức nhìn sang phía Cố Nam.

Mọi người ở đây đều biết đại nhân Minh Thuần, người của tổ chức Chính Hòa của đại nhân Minh Thuần, cũng đứng về phe đối lập với tám gia tộc lớn.

Hơn nữa tổ chức Chính Hòa còn có xung đột lợi ích rất lớn với tám gia tộc lớn bọn họ.

Đây rõ ràng là thân phận mà nhà họ Cố đã sắp xếp ổn thỏa cho tên gián điệp này.

“Vì vậy, cậu chính là gián điệp.” Cố Chính Luân nhanh chóng đưa ra kết luận.”

“Cậu là người như thế nào bên cạnh đại nhân Minh Thuần?” Ông cụ Lý lại hỏi một lần nữa.

“Tôi chỉ là một tài xế nhỏ bé, không có địa vị gì, lần này là cô Đường đây nói có văn kiện cơ mật muốn đưa cho tôi, tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để thể hiện trước mặt đại nhân Minh Thuần, vì vậy nên đã đồng ý, tôi không nói dối, không tin mấy người có thể đi điều tra thân phận của tôi, phòng làm việc có rất nhiều người đều quen biết tôi.” Rõ ràng, lời này đã có người dạy anh ta từ trước, vậy nên cũng chứng minh nhà họ Cố đã sắp xếp chu toàn mọi thứ.

“Anh là tài xế? Lái xe bao lâu rồi?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên hỏi một câu.

“Mấy năm rồi.” Tên đó do dự một lúc, trả lời có chút cẩn thận.

“Mấy năm nay anh vẫn luôn lái xe cho tổ chức Chính Hòa?” Hàn Nhã Thanh lại làm như tùy tiện hỏi một câu.

“Đúng vậy.” Anh ta gật đầu, nhưng cũng cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn Hàn Nhã Thanh.

“Anh đang nói dối, lòng bàn tay anh toàn là vết chai, ngón cái và ngón trỏ của anh là nhìn thấy rõ ràng nhất. Tên ngón tay cái và ngón trỏ của anh có vết mực nhỏ không dễ nhìn thấy, trong móng tay anh có mùn gỗ, tuy đã cố ý rửa sạch sẽ, nhưng vẫn còn sót lại. Trên đầu anh cũng dính ít mùn gỗ, chỗ đó là gội cũng không gội sạch được, vì vậy, anh không phải tài xế, anh là thợ mộc.” Hàn Nhã Thanh lại lên tiếng một lần nữa, giọng nói rõ ràng thấp đi vài phần.

Cô nói xong, cơ thể tên gián điệp kia lập tức trở nên run rẩy, có điều vẫn cứng rắn nói: “Cô nói nhăng nói cuội.”

“Trên người anh có mùi hoa cây chim câu, cây này chỉ có núi Lãnh Tử mới có. Mùi hoa chim câu trên người anh rất rõ, chắc chắn không phải mới có một hai ngày nay, vì vậy, anh đã ở lâu trên núi Lãnh Tử…” Hàn Nhã Thanh khẽ mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, lại khiến người khác không cách nào để chất vấn.

“Không, không phải, cô ta nói bừa đó.” Tên kia vẫn đang già mồm, nhưng giọng nói rõ ràng là thấp đi vài phần.

“Thợ mộc trên núi Lãnh Tử chắc không nhiều, tuy núi Lãnh Tử tuy hẻo lánh, ít người cư trú, nhưng anh là thợ mộc, chắc sẽ có nhiều người nhận ra anh, vậy nên đi hỏi thử là biết rõ rồi.” Lúc Hàn Nhã Thanh nói lời này, cố ý nhìn sang phía Cố Nam, đôi môi khẽ cong lên.

Không thể không nói, Cố Nam tìm ra người này đúng là tốn không ít tâm tư, núi Lãnh Tử vô cùng hẻo lánh, không nhiều người sống ở đó, thậm chí nhiều người còn ở trái phép, vì vậy điều tra chắc chắn cũng rất khó khăn.

Người này có thân hình mạnh khỏe, làn da trắng ngần, trừ vết chai trên tay, những nơi khác cũng xem như là da thịt mềm mịn, không giống với người làm nông trong núi sâu.

Nếu như không điều tra ra được thân phận của người này, vậy thì càng khó chứng minh sự trong sạch của cô.

Hơn nữa, thân phận giả mà nhà họ Cố sắp xếp cho người này chắc chắn cũng vô cùng hoàn hảo.

Kế hoạch của nhà họ Cố quả thực rất tinh tế, chỉ tiếc là gặp phải cô.

Tên gian tế kia mềm nhũn người dưới đất, không có cách nào để phản kháng.

Sắc mặt Cố Nam trở nên hoảng loạn hơn nhiều.

Đường Vân Thành lại ngây ra tại chỗ, ánh mắt nhìn Hàn Nhã Thanh rõ ràng là có chút kinh ngạc, xem ra cô nhóc này cũng không chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn mà cũng vô cùng tài giỏi!!

“Đi điều tra, lập tức đi điều tra, tra rõ thân phận của tên này.” Ông cụ Lý phản ứng lại, luôn miệng ra lệnh, lúc nhìn Hàn Nhã Thanh một lần nữa, ánh mắt đã có chút thay đổi.

Cô nhóc này không tệ, có chút bản lĩnh.

Thật ra, hoàn toàn không cần đi điều tra, thái độ lúc này của tên gián điệp đã đủ để chứng minh mọi thứ rồi.

Hơn nữa, những người ở đây đều là những người thông minh, những đặc điểm ban nãy mà Hàn Nhã Thanh nói, bọn họ cũng đều nhìn ra rồi.

Lúc này, người nhà họ Cố không một ai lên tiếng, tông trưởng Cung cũng im lặng không nói một lời.

“Không đúng, nếu cậu chỉ là một tên thợ mộc, vậy cậu lấy văn kiện cơ mật làm gì?” Lời này của ông cụ Lý như đang cố ý: “Còn nữa, sao cậu có thể trà trộn vào đây? Cậu mặc đồ của chúng tôi là từ đâu mà có?”

Thân phận của người này vừa bại lộ, rất nhiều chuyện khác đều trở nên không minh bạch.

“Quần áo chắc là do anh ta trộm được?” Cố Nam chột dạ, cuối cùng không kìm được mà thốt ra một câu.

“Tôi nói này cô Cố, anh ta là một thợ mộc, trộm một bộ quần áo của tám gia tộc lớn làm gì chứ?” Hàn Nhã Thanh nhìn Cố Nam, cười ra thành tiếng.

Cố Chính Tuần trừng mắt nhìn Cố Nam.

“Thật ra nếu muốn điều tra bộ quần áo này từ đâu mà có cũng không khó.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhìn vào bộ quần áo trên người tên gián điệp, mơ hồ hiện lên tia sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.