Lúc này, giọng nói của bà cụ Dương rất thấp, cũng chỉ có ông cụ Dương có thể nghe thấy. Lúc này bà ta nói thì nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng bà ta rất chắc chắn, bà ta biết mọi chuyện sẽ phát triển theo kế hoạch của mình.
Mấy năm nay, Dương Bạc Vệ đã luôn sống trong đau khổ. Đặc biệt là sau vụ tai nạn xe, Dương Bạc Vệ quả thực sống không bằng chết. Hồi đó, Dương Bạc Vệ đã từng tự tử, nhưng được phát hiện sớm và cấp cứu kịp thời.
Khi đó, ông cụ Dương đã mắng Dương Bạc Vệ một trận dữ dội, và về sau Dương Bạc Vệ quả thật không tái diễn chuyện như vậy lần nào nữa.
Nhưng bây giờ, Dương Bạc Vệ có một lý do rất tốt, rất chính đáng. Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, bà cụ Dương cũng đã nhìn ra tâm tư của Dương Bạc Vệ, cho nên chuyện này sẽ không có bất ngờ gì quá lớn.
Nét mặt ông cụ Dương sa sầm lại, môi mím chặt, không nói gì thêm.
Bà cụ Dương cũng không nói lời nào, hai người cứ như vậy lặng lẽ đứng bên ngoài phòng của Dương Bạc Vệ.
Trong phòng, Dương Bạc Vệ lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong gối, trong lọ có đầy thuốc.
Đây là một số loại thuốc ngủ, ngày thường Dương Bạc Vệ nói mình bị mất ngủ và yêu cầu bác sĩ kê đơn.
Bác sĩ cũng sợ xảy ra chuyện, mỗi lần đều chỉ kê một hai viên.
Dương Bạc Vệ thực sự bị mất ngủ, nhưng thuốc ngủ mà ông ta kêu bác sĩ kê cho vẫn luôn giữ lại không uống.
Chuyện năm đó là một đả kích quá lớn đối với ông ta. Sau khi Mộng Thu Quỳnh rời đi, ông ta chìm sâu vào đau khổ và tự trách bản thân. Lúc đó ông ta đã mất hết ý chí, mỗi ngày đều không có ý tưởng.
Cứ như vậy kéo dài mười mấy năm, sau này khi bị tai nạn xe, ông ta cho rằng đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình.
Ông ta đã sớm cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì, ông ta đã sống đủ lâu rồi. Sau vụ tai nạn xe, ông ta trở thành người tàn tật, lại càng mất hết can đảm, lúc đó ông ta liền nghĩ đến việc muốn tự tử.
Chỉ là sau khi được cứu, nghe tiếng mắng của ba và tiếng khóc của mẹ, ông ta chỉ có thể lựa chọn sống cho qua ngày.
Giờ đây, cuối cùng ông ta cũng có thể được giải thoát.Dương Bạc Vệ cầm lọ thuốc ngủ lên, trực tiếp đổ thuốc vào miệng, cũng không quan tâm nhiều hay ít, ông ta cứ đổ hết vào miệng, sau đó cầm cốc nước trên bàn uống xuống.
Sau đó, ông ta bình tĩnh đặt cốc nước trở về, đặt lọ thuốc ngủ xuống bàn, tiếp đó lấy ra một cây bút, nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, ông ta viết nhanh vài lời trăng trối.
Dương Bạc Vệ viết không nhiều, cho nên sau khi viết xong lời trăng trối vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, ông ta dùng sức gõ vào bàn một cái, sau đó hướng về phía ngoài hét lên một tiếng.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương vẫn luôn đứng ở bên ngoài, vẫn luôn yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng hét của Dương Bạc Vệ, cả hai sững người một lát, rõ ràng là không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.
Nhưng bà cụ Dương vẫn nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng mở cửa bước vào.
Bà cụ Dương nhìn Dương Bạc Vệ, mặt nở nụ cười yêu thương: "Bạc Vệ, con nghĩ kỹ rồi, bây giờ muốn cùng chúng ta trở về sao?"
Khi bà cụ Dương hỏi điều này cũng là đang âm thầm quan sát tình hình của Dương Bạc Vệ, bà cụ Dương nhìn thấy đôi mắt của Dương Bạc Vệ đang khép hờ, nhưng dường như không thể mở ra được.
“Mẹ, con vừa uống một lọ thuốc ngủ.” Dương Bạc Vệ cố gắng gượng mở mắt ra, cầm lấy lọ đựng thuốc ngủ ban nãy đưa cho bà cụ Dương xem: “Cả một lọ.”
"Bạc Vệ, sao con lại? Sao con lại có thể làm như vậy?" Bà cụ Dương kêu lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dương Bạc Vệ, trông rất kích động, nhưng trong lòng lại thầm thở phào.
"Mẹ, nếu thật sự cần ai đó hy sinh, vậy thì hãy để con ra đi, sức khỏe của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, còn con chỉ là một kẻ tàn tật. Thực ra con đã sớm không còn muốn sống, chỉ là con không muốn hai người quá đau lòng." Dương Bạc Vệ còn lưu lại một chút sự thanh minh sau cùng, làm lời từ biệt cuối cùng.
"Bạc Vệ, sao con lại ngốc như vậy? Con như vậy bảo chúng ta phải làm sao đây?" Bà cụ Dương nằm sấp lên người Dương Bạc Vệ khóc không thành tiếng, nhưng giọng nói của bà cụ Dương cũng không lớn, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì khác thường.
Bà cụ Dương và ông cụ Dương cũng không gọi bác sĩ đến để cấp cứu cho Dương Bạc Vệ.
Thứ Dương Bạc Vệ uống là thuốc ngủ, bây giờ chỉ mới qua có mấy phút, nếu cấp cứu thì hoàn toàn có thể cứu được.
Nhưng bà cụ Dương và ông cụ Dương đã không làm vậy.
Lúc này đầu óc của Dương Bạc Vệ hoạt động quá chậm, cũng không để ý đến điều này, ông ta chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể được giải thoát, hơn nữa cái chết của mình còn có chút ích lợi đối với nhà họ Dương và Tầm Chiêu.
Ông ta cảm thấy chết như vậy cũng đáng!
"Nếu chỉ có cách này mới có thể khiến cho Tầm Chiêu trở về, vậy hãy để con hy sinh đi. Con là ba của Tầm Chiêu, con mất đi thì Tầm Chiêu chắc chắn sẽ phải trở về, đến khi đó hai người có thể giữ Tầm Chiêu ở lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết vẹn toàn.” Có thể Dương Bạc Vệ lúc này còn cảm thấy mình khá vĩ đại.
"Mấy năm qua, con đã luôn không quan tâm đến Tầm Chiêu và không làm tròn trách nhiệm của một người ba, cuối cùng con đã có thể làm chút chuyện vì nó, cũng có thể bù đắp phần nào tội lỗi của mình, và cuối cùng con cũng có thể giải thoát rồi." Hai mắt của Dương Bạc Vệ lúc này đã không còn có thể mở ra được, giọng nói càng ngày càng nhỏ, sắp không thể nghe thấy được gì nữa.
Bà cụ Dương lúc này đã đứng thẳng người, nhìn Dương Bạc Vệ hai mắt đã nhắm nghiền, không nói gì, cũng không tiếp tục gọi Dương Bạc Vệ, đương nhiên cũng không gọi bác sĩ.
Ngược lại, sắc mặt ông cụ Dương có chút không đành lòng, không biết trong lòng buồn khổ vì không nỡ, hay là vì áy náy, không khỏi mắng chửi: "Đồ thứ hèn mạt, từ nhỏ đến lớn chẳng chút tác dụng gì."
Bà cụ Dương nhìn ông cụ Dương, nhíu mày.
Dương Bạc Vệ vốn đã nhắm mắt, ngón tay khẽ động, mí mắt cũng nâng lên, sau đó thì thầm: "Ba, con xin lỗi, con đã làm ba thất vọng!"
Ông cụ Dương nghe được lời này, cơ thể cứng ngắc rõ rệt, ánh mắt bỗng chốc trở nên nặng nề hơn.
Cuối cùng con trai cũng nói lời xin lỗi ông, nhưng con trai ông không biết rằng, thực ra tất cả những điều này là do ông ta đã tính toán sẵn.
Bà cụ Dương cũng không ngờ cuối cùng Dương Bạc Vệ lại nói ra những lời như vậy, cơ thể bà cụ Dương cứng đờ trông thấy, vẻ mặt cũng tức tốc thay đổi.
"Bạc Vệ, Bạc Vệ..." Bà cụ Dương thấp giọng gọi Dương Bạc Vệ, giọng nói đau xót, lần này nhìn có vẻ không giống giả bộ.
Nhưng lần này Dương Bạc Vệ không còn đáp lại nữa, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
“Bạc Vệ, là mẹ có lỗi với con.” Dù lòng dạ bà cụ Dương sắc đá đến đâu cũng không kìm được nước mắt, lần này bà ta đã thật sự khóc.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Ông cụ Dương nhìn bà cụ Dương, trong lời nói trầm thấp có chút nổi nóng.
Sự việc đã thế này rồi thì còn khóc gì nữa, hơn nữa khóc thế này nếu bị người ta nghe thấy thì dễ dẫn tới sự nghi ngờ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ gặp phải những rắc rối không đáng có.
"Nó là con trai tôi, làm sao tôi có thể không đau lòng." Trên mặt bà cụ Dương vẫn còn đọng lại một vài giọt nước mắt, nhưng bà ta đã ngừng khóc.
“Đây vốn là chủ ý do bà nghĩ ra, lúc này lại lòng dạ đàn bà.” Ông cụ Dương cau mày nhìn, có chút bực mình, đương nhiên trong lòng vẫn có chút áy náy.
Đúng như lời bà cụ Dương vừa nói, đó dù sao cũng là con trai của ông, con trai ruột, hơn nữa còn là con trai duy nhất của ông, nói không chút đau lòng chắc chắn là điều không thể.
Nhưng bây giờ không phải lúc để đau lòng, còn có chuyện quan trọng hơn.
"Bây giờ ông đang trách tôi sao? Chủ ý là tôi đưa ra nhưng ông cũng đã đồng ý, bây giờ ông còn trách ngược lại tôi." Cũng không biết là vì trong lòng buồn bực hay là áy náy, tóm lại tâm trạng của bà cụ Dương lúc này không tốt lắm, nghe thấy lời chỉ trích của ông cụ Dương, rõ ràng là có chút tức giận.
“Được rồi, đừng nói những điều này nữa, bây giờ phải bắt đầu thu xếp những chuyện đằng sau.” Nhưng lúc này Bà cụ Dương vẫn rất lý trí, bà ta biết bây giờ không phải lúc tức giận.
Sự việc là do họ lên kế hoạch, việc đã đến mức này, cũng chỉ có thể tiếp tục.
Về phần con trai, tuy rằng không đành lòng, tuy rằng áy náy nhưng bà ta cũng không còn cách nào khác.
Nếu có thể, bà ta cũng không muốn như thế này, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khác.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho Dương Tầm Chiêu trở về nhà họ Dương. Dù sao Dương Bạc Vệ cũng là ba ruột của Dương Tầm Chiêu, ba ruột mất Dương Tầm Chiêu không thể không trở về, chỉ cần Dương Tầm Chiêu trở về thì bọn họ sẽ có cách.
Ông cụ Dương thậm chí còn nghĩ ra một kế hoạch rất hay khác, kế hoạch đó không chỉ có thể làm cho Dương Tầm Chiêu trở về nhà họ Dương lần nữa, mà còn có thể khiến Dương Tầm Chiêu đồng ý cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
Đến lúc đó, mọi thứ đều sẽ vẹn toàn, mọi thứ sẽ được như mong muốn! Vừa lòng đẹp ý!