Thế nhưng đợi rồi lại đợi, đợi tròn mười phút, cũng không thấy chị Chiêm đi ra khỏi thang máy.
Tô Nhược Hân xoay người thay bỏ quần áo ngủ, xách chìa khóa đi ra khỏi chung cư. Khi chạy đến phòng bảo vệ, cô thở hổn hển nói: “Có nhìn thấy cô giúp việc nhà tôi vừa đi ra không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Nửa ngày cũng không có một bóng người.”
Tô Nhược Hân ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Chủ căn chung cư kia của tôi mua tổng cộng hai căn, căn còn lại có khất nợ phí dịch vụ tài sản không?”
“Cái này tôi không biết, tôi chỉ là bảo vệ, tám giờ sáng mai chủ nhiệm đi làm, cô có thể gọi điện hỏi ông ấy. Nhưng hai căn chung cư mua chỉ cách nhau một ngày, phí dịch vụ tài sản chắc là trả cùng một lúc.”
“Ầm” một tiếng, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy não mình giống như thiếu oxy.
Cô giơ tay ra vịn lên tường, mới không khiến mình bị ngã.
Vừa rồi, cô thật sự chỉ thuận miệng thăm dò hỏi một câu, chỉ đoán mò như vậy, nhưng lại bị cô đoán trúng.
Hóa ra, Hạ Thiên Tường không chỉ mua một căn chung cư cho cô và Chúc Hứa, mà còn mua một căn khác nữa.
Chị Chiêm vừa rời đi, chắc chắn đã đi vào căn khác.
Như vậy cũng tiện chăm sóc cô và Chúc Hứa hơn.
Haha, Hạ Thiên Tường đúng là có tiền mà! Chẳng lẽ là không thích chị Chiêm ở trong phòng anh, cho nên người mắc bệnh sạch sẽ như anh đã đặc biệt chuẩn bị một căn chung cư khác cho chị Chiêm.
Quả nhiên là sự nghèo khổ đã hạn chế trí tưởng tượng của cô, không nói lời nào đã mua chung cư. Cô thật sự không làm được loại chuyện như vậy.
Cho dù muốn làm, cô cũng không làm nổi.
Cô quá nghèo.
Từ phòng bảo vệ trở lại chung cư, Tô Nhược Hân càng không ngủ nổi.
Ngây ngốc nhìn điện thoại.
Nhưng cho dù trong điện thoại có tin nhắn, cô cũng không thèm liếc nhìn.
Chỉ thẫn thờ ngồi ngây ngốc xem điện thoại ở đó.
Đêm đã khuya.
Cô dựa vào vị trí ghế sofa mà ngày trước Hạ Thiên Tường thích nhất.
Cứ muốn tiếp tục thơ thẩn như vậy.
Trong đầu lặp đi lặp lại chuyện Hạ Thiên Tường mua chung cư.
Anh rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện vì cô?
Càng nghĩ, càng tỉnh táo.
Làm thế nào cũng không ngủ nổi.
Đợi đến khi cô thẫn thờ đủ rồi, quay lại nhìn điện thoại, thì đã là rạng sáng.
Không nhịn được mở điện thoại ra, mặc kệ một loạt tin nhắn nhắc nhở, cô gửi thẳng tin nhắn cho Hạ Thiên Tường: “Đã uống thuốc chưa?”
Gửi xong, cô ngây ngốc nhìn điện thoại, nhìn chằm chằm tin nhắn mình vừa gửi đi. Cô nghĩ, chắc Hạ Thiên Tường sẽ không trả lời cô đâu.
Giờ này, cũng chỉ có người vừa kết thúc kỳ thi đại học như cô hưng phấn đến nỗi không ngủ được, còn Hạ Thiên Tường chắc chắn đã ngủ rồi.
Không ngờ, khi cô vừa cho rằng như vậy, màn hình điện thoại đã khóa lập tức sáng lên.
Ngay sau đó, Tô Nhược Hân ấn mở.
Nhìn thấy câu trả lời đúng phong cách Hạ Thiên Tường.
Chỉ có hai chữ: “Chưa uống.”
Cô điên mất, bận rộn cả buổi chiều đích thân bốc thuốc rồi sắc thuốc, sau đó đích thân mang đến cho anh, kết quả anh lại chưa uống.
Tô Nhược Hân gọi thẳng điện thoại cho Hạ Thiên Tường.
Phía bên kia lập tức nghe máy.
Nhưng lại chỉ im lặng, giống như không hề nghe máy.
“Vì sao chưa uống?”
“Không muốn uống.” Vẫn là cách trả lời rất Hạ Thiên Tường.
“Không muốn uống cũng phải uống.”
“Không uống.”
Hạ Thiên Tường lại rất cố chấp, dù sao cũng vẫn là cảm giác sống chết không chịu uống.
Tô Nhược Hân giậm chân: “Hạ Thiên Tường, anh có biết, thuốc này là tôi đích thân đến tiệm thuốc bốc. Để không bị người khác đánh tráo một vị thuốc nào, tôi đã đứng trước quầy, nhìn không chớp mắt không? Còn nữa, chị Chiêm muốn sắc thuốc cho anh, tôi cũng không đồng ý. Tôi sắc mười thang thuốc hết cả một buổi chiều, cũng đứng trong bếp canh chừng cả một buổi chiều. Sau đó, ăn tối xong, tôi lại trông mong, không ngại cực khổ đích thân xách đến cho anh, nhưng anh lại nói một câu không muốn uống là không uống luôn. Hạ Thiên Tường, anh có lỗi với tôi.”
Gào lên liên tục, nếu lúc này Hạ Thiên Tường đứng trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ tát cho anh một cái, câu trả lời của anh đã chọc giận cô.
Cô thật sự giận.
Cô tức giận.
Một hơi nói xong, kết quả phía bên kia lại yên tĩnh, không có bất kỳ phản hồi nào.
“Hạ Thiên Tường, anh không chịu chữa trị, cả đời này sẽ không yên ổn đâu. Anh không muốn cùng ăn cơm với tôi à? Em muốn thấy dáng vẻ anh ăn những món có mùi vị.” Không biết vì sao, rõ ràng rất tức, nhưng khi lên tiếng lần nữa, cô lại không hiểu sao dỗ Hạ Thiên Tường giống như dỗ một đứa trẻ.
Cô không thể tưởng tượng nổi, trong các món ăn của một người đã hơn hai mươi tuổi đều không có bất kỳ mùi vị gì.
Nếu đổi lại là cô, cô chắc chắn phát điên.
Im lặng.
Đầu dây bên kia điện thoại vẫn im lặng giống như lúc đầu.
Khi Tô Nhược Hân sắp dựng hết cả tóc gáy lên, hận không thể xông đến trước mặt Hạ Thiên Tường, phía bên kia lại đột nhiên lên tiếng: “Rất muốn anh uống?”
Gần như không thèm suy nghĩ, Tô Nhược Hân lập tức nói: “Đương nhiên, nếu không sao tôi phải nhọc lòng vừa bốc thuốc rồi lại sắc thuốc mang đến cho anh cơ chứ?”
“Anh uống.”
Sau đó, Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng xột xoạt giống như vừa xuống giường của người đàn ông. Tiếp theo, hình như là tiếng mở tủ lạnh: “Bật nước đun nóng gói thuốc là có thể uống được rồi, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, dường như lập tức xoa dịu cảm xúc tức giận của cô, khiến cô chỉ nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên kia.
Sau đó, là tiếng rót nước.
“Ngâm xong rồi, nóng lên là uống được.”
“Sao trước đây không uống?”
“Em không có điện thoại.”
“…” Tô Nhược Hân rất muốn mắng người.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chua xót trong lòng, làm cách nào cũng không mắng được.
Sau đó, người đàn ông nói thêm gì nữa, cô cũng không nhớ.
Chỉ nhớ cuối cùng anh đã uống thuốc, còn chê đắng.
Khi cúp điện thoại, trong tai cô chỉ có một câu duy nhất “ngủ ngon, Tiểu Hân”.
Hình như cô cũng đã nói “ngủ ngon” với anh.
Tô Nhược Hân lại ngồi thẫn thờ.
Một buổi tối, sau khi biết Hạ Thiên Tường mua hai căn trong chung cư, cô vẫn luôn ngây ngốc, đã đờ đẫn rất lâu rồi.
Đương nhiên, không bao gồm thời gian gọi điện giữa cô và Hạ Thiên Tường.
Cũng đã quá muộn, cho nên anh uống thuốc xong, cô bèn giục anh đi ngủ.
Anh ngủ rồi, cô vẫn rất tỉnh táo.
Tô Nhược Hân dứt khoát đứng lên, đi mấy vòng trong phòng bếp.
Sôt ruột như ngồi trên đống lửa.
Thế nhưng, cô đứng lại, lấy điện thoại ra, mở khung chat với Dương Mỹ Lan ra.
Mặc dù, khi mở ra, đã nhìn thấy mấy tin nhắn Dương Mỹ Lan gửi cho cô, nhưng lại chọn cách bỏ qua hết.
Bỏ qua, gọi cho Dương Mỹ Lan.
So với Hạ Thiên Tường nghe máy chỉ trong chốc lát, Dương Mỹ Lan lại chậm rì rì: “Tô Nhược Hân, tối muộn rồi, cậu không xem phim, không đọc tiểu thuyết, mà lại quấy rầy tớ xem phim, có phải xấu xa quá không hả?”
“Không được xem nữa, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.” Tô Nhược Hân nghiêm túc, trong đầu là một mảng hỗn loạn.
“Được rồi, bà cô của tôi, tổ tông của tôi ơi, có gì thì mau nói đi, tớ đang xem đến đoạn gay cấn.” Dương Mỹ Lan bị cắt ngang tình tiết phim, lập tức muốn chém người.
Thi đại học cuối cùng cũng xong rồi, ngày đầu tiên chắc chắn phải buông thả, muốn làm gì thì làm.
Đoán chừng là cũng giống Tô Nhược Hân, ngủ đến trưa, sau đó đắm chìm trong thời gian hưởng thụ tuyệt đối.
“Dương Mỹ Lan, cậu nói cho tớ biết, vì sao cậu từ bỏ Hạ Thiên Tường? Tớ nhớ, cậu rõ ràng rất thích anh ấy mà.” Tô Nhược Hân hỏi thẳng luôn.