Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 77: Chương 77: Bị cái gì nhập vào




“Anh Tường rất đẹp trai.”

“Anh Tường, yêu rồi sao?”

“Anh Tường, bị cái gì nhập vào hả?”

“Móa, xảy ra chuyện gì đây?”

“Thiên Tường, có phải điện thoại di động của anh bị trộm rồi hay không?”



Lướt xem chuỗi dài bình luận, Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng: “Hạ Thiên Tường, bình thường đã quen nhìn anh nghiêm túc, giờ đột nhiên đăng ảnh tự sướng, thoáng cái bài đăng của anh hot rồi.”

“Tự… tự sướng?” Hạ Thiên Tường đang lái xe liếc nhìn Tô Nhược Hân đang bật cười, cảm thấy không xong rồi.

Tự sướng thì được, nhưng hành vi tự sướng xong đăng lên dòng thời gian thế này, anh thật sự không dám tưởng tượng.

Nhưng, Tô Nhược Hân còn chưa trả lời, điện thoại di động trong tay đã reo lên.

“Hạ Thiên Tường, là số của Phương Tấn, muốn nghe không?” Tô Nhược Hân nhìn màn hình hiển thị, nín cười hỏi.

“Em nghe đi.” Nghe thấy là Phương Tấn, đã là người một nhà, Tô Nhược Hân nhận cũng như nhau.

Tô Nhược Hân không hề khách khí, lập tức ấn nút trả lời.

Phương Tấn bên kia lập tức lên tiếng: “Cô là ai? Tôi biết là cô nhặt được chiếc điện thoại di động này, tôi mua lại với giá bảy mươi triệu, được chứ?”

Tô Nhược Hân giơ tay che miệng, cô cảm thấy nếu cô không che, chắc chắn sẽ cười sặc.

“ba trămtriệu?” Bên kia, Phương Tấn mãi không nhận được câu trả lời thì sốt ruột lên giá.

Dù gì thì đây cũng là điện thoại di động của Hạ Thiên Tường, bên trong đều là thông tin cá nhân của anh, thế nào cũng không thể để rơi vào trong tay người khác.

Trái lại không nghĩ là Hạ Thiên Tường tự chụp, nếu không thì cũng không bị người ta đăng lên dòng thời gian.

Mặc dù Phương Tấn cũng kinh ngạc, nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là chuộc điện thoại của Hạ Thiên Tường đã.

Nghe thấy con số ba trăm triệu, Tô Nhược Hân lập tức nín cười, thật sự không ngờ điện thoại di động của Hạ Thiên Tường lại đáng tiền như vậy, đều đã khiến Phương Tấn ra giá ba trăm triệu, vậy có phải còn có thể nâng giá cao lên nữa hay không?

Thế là, cô ngồi ngay ngắn, cố gắng bóp giọng khiến cho giọng nói mình to dày hơn: “Một tỷ năm trăm triệu, một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

“Thế này…” Phương Tấn chần chừ một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, lập tức trả lời: “Đồng ý, cô không được tắt máy, tôi tìm cô.”

“Phương Tấn, không cho phép đến.” Hạ Thiên Tường vẫn luôn không lên tiếng nhìn thấy Tô Nhược Hân nghịch ngợm đùa dai, đành phải lên tiếng.

Tô Nhược Hân le lưỡi một cái, vẫn chưa thỏa mãn: “Ngài Phương rất thú vị, tự nhiên anh lại nói chuyện làm gì.”

Bên kia, Phương Tấn lập tức hiểu rõ, hóa ra bài đăng lên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường là do Tô Nhược Hân đăng.

Vậy là có thể giải thích rồi.

Bằng không, nếu cậu Hạ nhà anh ta đăng vậy lên dòng thời gian, anh ta đúng là gặp quỷ rồi.

Gặp quỷ thật sự rồi.

Lúc này Phương Tấn mới cúp máy, điện thoại di động của Hạ Thiên Tường lại reo lên.

Tô Nhược Hân liếc nhìn, vậy mà lại có bốn cuộc gọi nhỡ, cô hơi ngơ ngác: “Hạ Thiên Tường, anh có muốn nghe không?”

“Đang lái xe, từ chối đi.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, điện thoại liên quan đến việc tự sướng rồi “đăng” lên dòng thời gian, anh không muốn nhận.

“Được, được, được.” Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.

Đoán chừng, những cuộc gọi đến này đều là bởi vì bài đăng mà cô vừa đăng lên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường.

Từ chối cuộc gọi, lại mở điện thoại của Hạ Thiên Tường ra, Tô Nhược Hân mở to hai mắt nhìn.

Chỉ trong khoảng thời gian nhận một cuộc điện thoại, mười mấy bạn bè trong zalo của Hạ Thiên Tường đều nhắn tin cho anh.

“Có người nhắn tin cho anh, tôi có thể xem không?” Tô Nhược Hân cẩn thận nhìn Hạ Thiên Tường, cảm thấy hình như mình phạm sai lầm, gây ra họa rồi.

“Có thể.” Hạ Thiên Tường không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

Tô Nhược Hân tò mò thật sự ấn mở ra xem.

Sau đó, hoàn toàn choáng váng.

“Hạ Thiên Tường, anh xảy ra chuyện gì? Mùa xuân đến rồi à, muốn tìm phụ nữ phải không?”

“Vì sao không nhận điện thoại của tôi? Anh đúng là quá đáng.”

“Ảnh chụp rất được, rất đẹp trai, người anh em, muốn tôi đưa phụ nữ đến cho anh không?”



Tô Nhược Hân lặng lẽ tắt điện thoại của Hạ Thiên Tường, trong lòng hơi thấp thỏm.

“Hạ Thiên Tường, tôi gây họa rồi.” Cô là đứa bé ngoan, học sinh các cô thường xuyên đăng ảnh tự sướng thế này, nhưng học sinh nữ các cô đều kèm theo từ “xinh đẹp đáng yêu”, rất ít khi kèm theo chữ “đẹp trai” này.

Học sinh nam và học sinh nữ không giống nhau.

“Không.”

“Anh không để ý?” Ánh mắt Tô Nhược Hân sáng rực lên, cơ thể nhỏ bé dựa về phía Hạ Thiên Tường, càng nhìn góc nghiêng của anh càng thấy đẹp, xích lại gần nhìn đều có thể khiến tim đập nhanh hơn.

Hotboy của Trường trung học Khải Mỹ còn chưa khiến cô có cảm giác như vậy đâu.

“Không.”

“Vậy được rồi, tôi không xóa nữa, tôi trông rất đẹp, hì hì hì.” Dù sao dưới cái nhìn của học sinh nữ như cô, ảnh cô đăng lên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường quả thật đẹp trai bùng nổ.

Rất nhanh Bugatti đã lái đến gần Trường trung học Khải Mỹ.

Thấy Hạ Thiên Tường còn muốn đi tiếp, Tô Nhược Hân vội vàng chỉ vào siêu thị tự chọn trước mặt, nói: “Tôi xuống chỗ này là được rồi, nhưng anh có thể tự đi vào, nhất định phải nói với hiệu trưởng Thạch rằng không thể cho cảnh sát đi vào.”

“Được.” Cô gái xuống xe, ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, nhuộm lên ánh vàng nhàn nhạt xung quanh người cô, vô cùng xinh đẹp.

Nghe thấy Hạ Thiên Tường đồng ý, Tô Nhược Hân xinh đẹp đáng yêu đeo balo đi vào Trường trung học Khải Mỹ, khi đi qua cổng trường còn quay đầu nhìn về nơi Bugatti đang đỗ, biểu hiện sáng nay của Hạ Thiên Tường, cô cho max điểm.

Hạ Thiên Tường im lặng ngồi trong xe, mãi đến khi bóng hình cô gái hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới ung dung lấy điện thoại di động ra.

Mười cuộc gọi nhỡ, Hạ Thiên Tường dứt khoát bỏ qua.

Mở zalo ra.

Đầu ngón tay lướt mở từng khung chat riêng, sau đó là dòng thời gian zalo.

Chỉ trong vòng nửa tiếng, bài đăng trên dòng thời gian kia của anh đã hot.

Liếc nhìn thấy đến mấy trăm bình luận.

Anh nheo mắt nhanh chóng lướt nhìn từng bình luận, lại nghiêm túc nhìn ảnh chụp góc nghiêng của mình.

Không thể không nói, tay nghề chụp ảnh của cô nhóc này không tệ, bức ảnh cô chụp cho anh này, anh cho max điểm.

Xem đi xem lại, anh tag tất cả mọi người rồi chỉ trả lời một bình luận: “Hoa đã có chủ, không phiền mọi người nhọc lòng suy nghĩ.”

Kết quả, anh vừa đăng bình luận này, lập tức nhận được mấy bình luận trả lời.

“Tô Thanh Hà?”

“Tống Tử Hàm?”

“Tô Thanh Hà sao?”



“Cút.” Trả lời như vậy xong, Hạ Thiên Tường đóng dòng thời gian zalo lại.

Đầu tiên là gọi cho hiệu trưởng Thạch, xác định an toàn của Tô Nhược Hân ở trường học, sau đó là gọi cho cục trưởng cục cảnh sát, xác định lại an toàn của Tô Nhược Hân lần nữa.

Đồng ý với cô nhóc, đó chính là không cho bất kỳ kẻ nào động vào cô nhóc của anh.

Sau khi chắc chắn không có sai sót nào, lúc này anh mới khởi động xe, lái về phía cao ốc tập đoàn Hạ Thị.

Đang giờ cao điểm buổi sáng, dòng xe tấp nập.

Thoáng nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi.

Hơn nữa, rất có thể là lần đầu tiên đến muộn trong cuộc đời anh.

Vừa nghĩ là lần đầu tiên, không nhịn được nghĩ đến bài đăng lên dòng thời gian đầu tiên mà Tô Nhược Hân đăng giúp anh.

Bỗng nhiên phát hiện, thì ra cuộc sống còn muôn màu như vậy.

Cuộc sống trước kia của anh thật sự quá đơn điệu.

Cô nhóc này mang đến cho anh rất nhiều lĩnh vực mà anh chưa bao giờ đi qua.

Bugatti lái vào gara dưới lòng đất của cao ốc tập đoàn Hạ Thị, chỉ còn năm phút là đến giờ làm việc.

Hạ Thiên Tường bước xuống xe, dáng người cao lớn bước vào cao ốc tập đoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.