Lúc này, cô sửng sốt khi bất ngờ nghe có người gọi cô là bác sĩ Tô.
Cô bất giác xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra đó là người đàn ông rất hiếu thảo ngày hôm qua, nên mỉm cười đi qua đón: “Anh đưa ba anh đến khám bệnh à? Ông ấy đã đỡ hơn chưa?”
“Vâng, ba tôi đỡ hơn rồi. Có điều, tôi không phải đưa ông ấy đến khám bệnh. Ông ấy đã đỡ hơn nhiều, không cần tới nữa. Bác sĩ Tô, hôm qua thật sự cám ơn cô.”
“Anh đặc biệt tới đây để cảm ơn tôi à?” Tô Nhược Hân nghe đến đó thì hơi ngượng ngùng.
“Tôi nhất định phải tới cảm ơn bác sĩ Tô. Nếu không nhờ có cô, tối hôm qua ba tôi chắc chắn đau tới chết rồi. Hàng ngày, ông ấy cứ cố chấp, chỉ tìm bác sĩ Mạc khám bệnh chứ không chịu đi bệnh viện nào hết. Tôi lặng lẽ cầm thuốc đã sắc về, lừa ông ấy là do bác sĩ Mạc kê, ông ấy mới uống luôn một hơi. Kết quả, dạ dày không mấy đau nữa. Cứ cho ông ấy uống thuốc thêm mấy ngày nữa, có lẽ sẽ khỏi thôi.”
“Ông ấy đau không chịu nổi vào lúc nào?”
“Hơn mười giờ đêm.”
Tô Nhược Hân lại giơ tay khen ngợi anh ta: “Tôi quả nhiên không nhìn nhầm người. Có phải tối qua ba anh cứ đi tìm đồ hết trong tới ngoài phòng không?”
“Cô... sao cô biết được?” Người đàn ông ngốc rồi, nhìn Tô Nhược Hân với vẻ tuyệt đối bối rối, cũng sắp tưởng Tô Nhược Hân có thể biết coi bói.
“Dựa theo suy đoán của tôi, nếu ông ấy tìm được thứ ông ấy muốn tìm, chắc hẳn hơn bảy giờ đã không thể chịu được. Cho nên vẫn là anh giấu tốt.”
“Tôi giấu tốt cái gì chứ?” Người đàn ông tiếp tục bối rối.
“Thuốc.”
“Là cô bảo tôi cất hết thuốc đi, chờ tới lúc ba tôi uống thuốc thì đếm và đưa cho ông ấy uống. Tôi chỉ nghĩ dạo này thuốc của ba tôi thường bị mất, cũng không biết ông ấy uống hay bị ai lấy đi, cho nên mới giấu đi thôi.”
“Tự ông ấy uống đấy, ha ha.”
“Vậy là sao? Bác sĩ Tô, cô nói ba tôi lén uống thuốc à?”
“Đúng vậy. Đúng lúc sáng sớm hôm qua ông ấy lén uống một loại thuốc kích thích dạ dày, còn lén uống rất nhiều, cho nên dạ dày mới đau nặng. Tối hôm qua, sau khi ông ấy ăn thuốc dạ dày, ít nhiều gì vẫn sẽ đau, mười giờ mới đau dữ dội đã thật sự không tệ rồi. Anh làm rất tốt.” Tô Nhược Hân mỉm cười, đi vào phòng khám bệnh của Mạc Tử Đơn. Đã tới giờ làm việc, cô không thể lại nói chuyện phiếm nữa.
Nhưng người đàn ông không cho rằng cô đang nói chuyện phiếm, nghĩ những lời cô nói đều là đang chẩn đoán căn bệnh, lại lắc mông đi vào theo: “Cô nói ba tôi lén uống thuốc gì?”
“Này, anh không thể chen ngang.” Một người nhìn thấy anh ta đi theo vào phòng khám bệnh thì lập tức không vui.
Người đàn ông xoay người, liếc nhìn người kia: “Tôi không tìm bác sĩ Mạc, tôi tìm bác sĩ Tô.”
“Lại cô ta à? Cô ta rõ ràng chỉ là nhân viên hướng dẫn bệnh nhân. Không ngờ anh không tìm bác sĩ Mạc mà tin tưởng vào nhân viên hướng dẫn bệnh nhân này?” Sau khi nói xong câu này, người đó còn khẽ lẩm bẩm một câu: “Có bệnh.”
Người đàn ông lập tức nổi giận: “Anh không tin cũng chẳng sao, làm phiền anh lịch sự, đừng bôi nhọ người khác. Tôi rất tin tưởng bác sĩ Tô. Tối hôm qua, nếu không phải tôi liều cho ba tôi uống thuốc mà cô ấy đưa cho tôi, sáng sớm hôm nay ba tôi đã tranh tới khám bác sĩ Mạc với anh rồi. Tôi bảo đảm ba tôi sẽ tới xếp hàng trước anh, nhà tôi rất gần chỗ này.”
“Gần thì ngon sao? Gào cái gì mà gào.” Người kia cũng tức giận. Người bị bệnh thường hơi nóng tính.
Tô Nhược Hân mở laptop ra, vừa định qua khuyên can thì nghe bên ngoài có người kêu lên: “Các người đừng làm ầm ĩ nữa, bác sĩ Mạc tới rồi, mau tránh đường, cho bác sĩ Mạc vào đi.”
Mạc Tử Đơn thật sự đi qua. Người kia nhìn thấy Mạc Tử Đơn, còn không nhịn được bĩu môi: “Xem thử đi, đây mới là bác sĩ thật. Nếu anh tin nhân viên hướng dẫn bệnh nhân, nói không chừng hôm nay ba anh lại nặng hơn đấy.”
“Nói ai hả?”
“Anh nói ai?”
Kết quả, người kia vừa mới nói xong, đã nhận được tiếng đồng thanh gầm khẽ của hai người.
Người kia nhất thời sửng sốt, không để ý tới tiếng kêu của người đàn ông trước đó, mà nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mạc Tử Đơn đang quát mình: “Bác sĩ Mạc, là người này tin tưởng lời cô bé nhân viên hướng dẫn bệnh nhân của các ông, còn cầm thuốc của cô bé đó chữa bệnh cho ba của anh ta. Nếu lúc này chữa trị có vấn đề, sẽ phá hỏng danh tiếng phòng khám bệnh này của ông đấy.” Anh ta càng nói, còn càng lộ vẻ đau lòng.
Mạc Tử Đơn quay đầu, liếc nhìn Tô Nhược Hân còn đứng ngây người trong phòng khám bệnh. Chuyện bảo Tô Nhược Hân làm nhân viên hướng dẫn bệnh nhân cho ông ta là do ông ta lặng lẽ bố trí. Cho nên, người này vừa nói nhân viên hướng dẫn bệnh nhân, ông ta đã biết là nói về Tô Nhược Hân, cho nên đương nhiên sẽ không đồng ý. Ông ta nhìn thấy dáng vẻ Tô Nhược Hân ngây người một cách đáng yêu ở đó, nhân tiện nói: “Ai dùng thuốc do bác sĩ Tô kê là may mắn của người đó.”
“Ông... ông nói gì?” Người kia ngây người ra, tưởng mình nghe nhầm.
Mạc Tử Đơn không để ý tới anh ta, vỗ một cái vào người đàn ông đuổi theo gọi Tô Nhược Hân là bác sĩ Tô: “Cậu tinh mắt đấy, không tệ.”
Thật ra ông ta hận không thể nói ông ta muốn bái Tô Nhược Hân làm sư phụ, nhưng Tô Nhược Hân không đồng ý.
Còn nữa, Tô Nhược Hân không cho phép ông ta nói cho bất kỳ ai biết mối quan hệ giữa cô và ông ta.
Nhưng chỉ vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân, ông ta lại cảm thấy không nhịn được.
Cô nhóc này quá lợi hại.
Người đàn ông lập tức mỉm cười: “Cảm ơn bác sĩ Mạc khích lệ.” Dáng vẻ này dường như đang nói, xem đi, tôi gọi bác sĩ Tô không sai, bác sĩ Tô lại là người lợi hại nhất.
Sau đó, anh ta càng thêm tin tưởng Tô Nhược Hân.
Mạc Tử Đơn cũng thừa nhận bác sĩ Tô lợi hại, vậy cô tuyệt đối là lợi hại rồi.
“Bác sĩ Tô, cô còn chưa nói cho tôi biết, ba tôi lén uống thuốc gì vậy?”
“Tôi đoán là Azith, tôi cũng không biết nhà anh có thuốc gì.” Tô Nhược Hân mỉm cười nói, đồng thời chỉ dẫn người bệnh nhân đầu tiên tới cho Mạc Tử Đơn khám bệnh.
Người đàn ông kia vỗ đầu một cái: “Chẳng trách Azithromycin viên nén trong nhà tôi thường mất, hóa ra là do bị ba tôi uống lén rồi.”
“Ha ha, ông ấy ăn như đồ ăn vặt vậy. Sau này ông ấy uống thuốc gì, anh lấy và đếm đủ rồi cho ông ấy uống là được rồi, tuyệt đối đừng giao cả hộp cho ông ấy, cũng đừng để ông ấy phát hiện thuốc khác để ở đâu. Là thuốc đều có ba phần độc, uống nhiều không tốt, loại thuốc giống Azithromycin lại đặc biệt kích thích dạ dày.”
“Tôi nhớ kỹ, cảm ơn bác sĩ Tô, cũng cám ơn thuốc của cô. Sau này cô đều làm ở phòng khám bệnh này đúng không?”
“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân gật đầu cười. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc bệnh nhân ở trong cơ sở y tế, loại cảm giác thần thánh này rất mãnh liệt, cho dù không phải là bệnh nhân tìm cô khám bệnh, cô vẫn rất vui vẻ.
“Sau này cả nhà chúng tôi bị bệnh, đều sẽ tới tìm cô khám bệnh.” Người đàn ông đã bội phục sát đất.
“Đúng là đồ điên, ngu ngốc.” Người lúc trước oán giận người đàn ông kia vẫn không chịu phục.
Mạc Tử Đơn đang khám bệnh “vù cái” đã đứng dậy, đi tới trước mặt người này: “Cậu có thể rời đi. Phòng khám bệnh của Mạc Tử Đơn tôi không chào đón cậu. Cậu thích đi đâu khám bệnh thì cứ tới đó, đừng tới chỗ tôi nữa.”
Người kia đại khái không ngờ Mạc Tử Đơn trông luôn ôn hòa sẽ bất ngờ nổi giận, lập tức hoảng sợ, vội vàng xin lỗi: “Bác sĩ Mạc, tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không nói xấu bác sĩ Tô nữa. Làm phiền ông để tôi ở lại khám bệnh đi, tôi xin lỗi.”
“Xin lỗi.” Mạc Tử Đơn nghe người này nói vậy, sắc mặt mới có phần dịu xuống, sau đó chỉ vào Tô Nhược Hân, lại bảo anh ta qua xin lỗi.