Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 234: Chương 234: Chỉ mỗi em biết




Hình như đa số đều là những món cô thích ăn.

Lúc này, cô mới phát hiện ra cô không biết Hạ Thiên Tường thích ăn món nào hơn.

Hình như anh không có sở thích đặc biệt gì, mỗi món đều chỉ nếm một ít rồi thôi.

“Hạ Thiên Tường, đợi vị giác của anh khỏi rồi, anh không cần nói, tôi cũng sẽ dần biết anh thích ăn cái gì.”

“Chỉ em biết thôi.” Hạ Thiên Tường khẽ nói.

Tô Nhược Hân ngây người, sau đó lập tức hiểu ra, trong mắt lộ vẻ chua xót.

Anh đang nói với cô sở dĩ cô luôn không thể nhìn ra anh thích ăn món gì hơn là vì anh cố ý.

Đúng thế, có người biết sở thích sẽ có thêm một phần nguy hiểm.

Cô vốn cảm thấy bản thân có ba mẹ như Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thuý là đau khổ lắm rồi, bây giờ thì thấy thương Hạ Thiên Tường hơn.

Dù trông anh có quyền lực đến mấy, thì mỗi giờ mỗi phút anh đều như đi trên một miếng băng mỏng.

“Có phải vì mấy người phụ nữ kia của ba anh không?” Tô Nhược Hân chợt cảm thấy căm phẫn, chỉ muốn thay Hạ Thiên Tường giết chết mấy người phụ nữ kia của Mặc Sâm.

“Không phải, ăn cơm đi.” Hạ Thiên Tường dịu dàng dễ dàng Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân chỉ đành thôi.

Cũng chợt phát hiện, thế giới của Hạ Thiên Tường vẫn còn rất nhiều chuyện mà cô không biết.

Anh ra ngoài với cô, mọi lúc mọi nơi đều là đang mạo hiểm.

Đêm hôm đó, chơi đùa cả ngày bên ngoài, Tô Nhược Hân đi ngủ từ sớm.

Cô ngủ rất say.

Còn Hạ Thiên Tường lại thức đến sáng.

Anh đóng máy tính, day mi tâm, đừng dậy rời khỏi phòng của mình đi đến trước cửa phòng của Tô Nhược Hân ở bên cạnh, anh lấy chìa khoá ra, chỉ mất mấy giây đã mở được cửa.

Thật ra cô ở những phòng khác cũng sẽ có kết quả như thế.

Chỉ là bây giờ dễ dàng hơn mà thôi.

Vóc người cao lớn nằm xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, anh duỗi tay ôm lấy cô, cô gái vẫn như mọi hôm tìm một tư thế thoải mái tựa sát vào lòng anh.

Chắc cô không biết, khi ngủ, cô rất thích dựa vào anh, có đẩy ra cũng không được.

Hành trình năm ngày, khi kết thúc, Tô Nhược Hân vẫn thấy chưa đã.

Nhưng cũng phải quay lại thành phố T rồi.

Các tỉnh trên cả nước đã bắt đầu công bố điểm thi đại học.

Tỉnh nhà đã thông báo, tám giờ tối nay sẽ đồng loạt công bố điểm thi đại học.

Tô Nhược Hân rất căng thẳng: “Hạ Thiên Tường, nếu tôi đoán sai điểm thì anh không được cười tôi đâu.”

“Ha ha, không cười.”

Hạ Thiên Tường phát hiện Tô Nhược Hân khi thi tốt nghiệp không căng thẳng, nhưng bây giờ lại căng thẳng.

“Hạ Thiên Tường, Triệu Giai Linh tàn phế thật rồi ư?” Nghĩ đến việc sắp đăng ký nguyện vọng, Tô Nhược Hân cũng nhớ tới Triệu Giai Linh, vừa xem phim trên máy bay vừa hỏi Hạ Thiên Tường.

“Đúng thế, có muốn đi gặp cô ta không?”

Tô Nhược Hân không đáp.

Tâm trạng của cô rất phức tạp.

Thật ra cô nghĩ dù có giết chết Triệu Giai Linh cũng không thể hả giận, nhưng khi nghĩ đến việc còn có kẻ chủ mưu khác, cô chợt cảm thấy Triệu Giai Linh chỉ là một con cờ đáng thương.

“Đợi xem điểm xong tôi sẽ đi.”

Tô Nhược Hân cũng không quan tâm lời của Hạ Thiên Tường, tiếp tục xem phim.

Lần này không phải phim Hạ Thiên Tường chọn mà là phim kinh dị cô tự chọn, rất hay.

Cô gần như nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, Hạ Thiên Tường ở bên cạnh thấy thế thì không ngừng cau mày, rốt cuộc anh thích một cô gái như thế nào vậy?

Sao lại không giống những cô gái bình thường chút nào?

Không giống một chút nào.

Nhưng anh lại cứ thích cô.

Anh còn nhớ cảm giác tỉnh lại nhìn thấy cô đầu tiên.

Cảm giác như vừa tỉnh lại từ trong cơn mơ, sau đó vừa mở mắt đã thấy một cô gái mặc đồ ngủ lúc ẩn lúc hiện trước mặt.

Rất tự nhiên.

Cô giống như tinh linh đến từ thế giới khác, hoàn toàn không giống với tất cả phụ nữ trong ký ức của anh.

Sau đó, cô còn… còn cởi đồ ngủ ra ngay trước mặt anh.

Mãi đến khi phát hiện cô cởi đồ ngủ để đi tắm, anh mới hiểu ra mục đích của cô không phải là quyến rũ anh giống những người phụ nữ khác.

Vì thế, anh bèn xuyên qua lớp kính mờ nhìn vóc dáng dù gầy như lại rất hoàn mỹ, có thể cho max điểm của cô mà không chớp mắt.

Là cô tự cởi cho anh xem.

Không phải anh cố ý muốn nhìn.

Anh chợt cảm thấy rất hứng thú với cô gái này.

Hứng thú nồng đậm không muốn bỏ qua cho cô.

Đêm đó lúc cô ngủ, anh lén hôn cô, cảm thấy cảm giác rất tốt.

Đêm đó, anh liên lạc với Phương Tấn, nhờ đó mới biết thì ra là cô cứu sống anh.

Từ đó, anh đã thề, anh sẽ không buông cô gái này ra.

Sau đó, mỗi ngày trôi qua, anh đều phát hiện cô là một kho báu mãi không thể khai thác hết.

Trên người cô mãi mãi có thứ khiến anh cảm thấy mới mẻ, cũng không thể từ bỏ được nữa…

Vì thế vốn là phim kinh dị mà đàn ông thích xem nhất thì chỉ có Tô Nhược Hân xem, còn Hạ Thiên Tường thì chỉ chú ý việc đưa đồ ăn thức uống, sau đó đưa khăn giấy cho cô.

Cô gái vừa ăn vừa xem phim, đáng yêu đến mức anh muốn hôn một cái.

Tiếc là đang ở trên máy bay, anh không hôn được.

Khi xuống máy bay.

Hạ Thiên Tường đích thân chạy xe, lần này cũng không phải xe taxi như khi cô đến nữa.

Tô Nhược Hân nhớ lại hành trình mấy ngày nay, vẫn thấy hơi ngượng ngùng: “Hạ Thiên Tường, tối nay ngủ đủ giấc, không được thức khuya làm việc nữa.”

“Em… Em biết cả sao?” Hạ Thiên Tường hơi ngạc nhiên.

“Ơ, anh không biết tôi là ai à? Tôi vừa nhìn đã biết gần đây anh ngủ không ngon, Hạ Thiên Tường, hứa với tôi, tối nay nhất định phải ngủ ngon.”

“Em không ở bên cạnh anh, anh không ngủ ngon được.”

“Không phải anh có viên ngọc à?” Tô Nhược Hân nhìn về phía cổ của Hạ Thiên Tường, đã mấy ngày cô không mượn ngọc của anh rồi.

Cô cảm thấy mình nên biến những thứ xuất hiện trong đầu thành của riêng mình, sau đó mới bổ sung thêm kiến thức mới.

“Ngọc cũng không thể giúp ngủ ngon nữa.”

“Ặc, vậy anh đợi tôi, tôi sẽ lập tức kê một đơn thuốc gửi cho Phương Tấn, buổi tối trước khi ngủ nhớ uống thuốc đấy.”

“Không thích, đắng lắm.” Đây là Hạ Thiên Tường nói thật lòng, đi chơi với Tô Nhược Hân mấy ngày nhưng anh vẫn mang theo thuốc chữa vị giác, chưa từng bỏ ngày nào.

Có Tô Nhược Hân quan sát, anh cũng không dám bỏ liều.

Cho nên vị giác của anh bây giờ đã rất nhạy.

Anh ăn cái gì cũng có thể nếm ra chua ngọt đắng cay.

“Tôi cho anh ăn kẹo.”

Nghe thấy Tô Nhược Hân muốn cho mình kẹo, Hạ Thiên Tường không ngừng lắc đầu: “Không muốn.”

Anh không muốn ăn kẹo sầu riêng nữa, lúc vị giác bị mất anh đã không ăn được thứ đó rồi, bây giờ vị giác hồi phục càng không thể thưởng thức được hơn.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân không khỏi bật cười: “Lần này không phải kẹo sầu riêng, là kẹo bạc hà, được không?”

Lúc này Hạ Thiên Tường mới thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Tô Nhược Hân kê đơn thuốc, sau đó ngẩng đầu thấy xe chạy về phía khu biệt thự lưng chừng núi, cô bèn nói: “Tôi nhớ Chúc Hứa, đi về chung cư đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.