“Thiên Tường, anh xem, đến giọng của em anh cũng nhớ rõ như vậy, anh thích em đúng không? Em là vợ chưa cưới của anh kia mà.” Tô Thanh Hà lại gần Hạ Thiên Tường lần nữa, chỉ là không còn dám nhào lên.
Nếu đập vào tường lần nữa thì cô ta nghĩ mũi mình sẽ gãy mất.
Mặc dù mũi có thể làm lại thành hình dáng hoàn hảo nhất, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cảm giác cô ta và Hạ Thiên Tường ở bên nhau lúc này.
Hạ Thiên Tường lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng.
Phản ứng này của anh khiến Tô Thanh Hà rất đắc ý.
Điều này nói lên rằng Hạ Thiên Tường có cảm giác với cô ta, nếu không anh đã đóng sầm cửa lại bỏ đi rồi.
“Thiên Tường, chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành vợ chồng, chi bằng đêm nay…” Cô ta nói xong, bàn tay nhỏ bé ngượng ngùng đưa về phía ống tay áo Hạ Thiên Tường, muốn một lần nữa kéo anh cùng ngã xuống giường.
Hạ Thiên Tường lại lùi lại: “Xin lỗi, mùi trong căn phòng này quá kỳ lạ.”
“Sao lại thế, mùi hương hoa nhài rất thơm mà.” Tô Thanh Hà lại tiến lên một chút, đã quen với bóng tối thế này, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Tường lại càng rõ ràng hơn.
Còn sống động và nam tính hơn khuôn mặt của người đàn ông nằm trên giường trong ấn tượng của cô ta, đẹp trai đến mức cô ta nóng lòng muốn đè anh ra “ăn” ngay.
“Không thơm, mùi trong chuồng lợn.” Hạ Thiên Tường lãnh đạm nói, sau đó di chuyển.
Đôi chân dài sải bước trong căn phòng chật hẹp, hai bước đã tới góc tường bên kia.
Nơi đó là một dãy tủ quần áo.
Thấy Hạ Thiên Tường đi về phía tủ quần áo, Tô Thanh Hà hoảng sợ quên mất phản bác không phải mùi chuồng lợn mà là mùi hoa nhài, cô ta vọt tới muốn kéo anh lại: “Thiên Tường, đừng đi về phía đó.”. Tì