Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 277: Chương 277: Cô đúng là một đồ Đàn bà đanh đá




Bên kia có nhân viên cửa hàng đến gần: “Cô Mai, hoan nghênh đã đến, cô đừng so đo với người một chai nước hoa cũng không có tiền mua làm gì, cô mau xem đi, hôm nay có rất nhiều sản phẩm mới, nếu cô thích thì có thể sử dụng bản dùng thử.”

“Ngay cả một chai nước hoa cũng không có tiền mua à?” Mai Diễm Tinh lạnh lùng liếc Tô Nhược Hân.

“Đúng thế, khi nãy cô ta ngửi một lượt các loại nước hoa từ rẻ nhất đến đắt nhất, cuối cùng lại không mua chai nào cả, cô ta rõ ràng là cố ý, đắt tiền thì không mua nổi, rẻ tiền lại chê không tốt.” Nhân viên cửa hàng nhìn Tô Nhược Hân, lại nhìn Mai Diễm Tinh, một người trên trời một kẻ dưới đất, nếu Tô Nhược Hân chỉ hỏi mà không mua, cô ta cũng không xem Tô Nhược Hân là khách.

“Xì, đồ nghèo rớt mồng tơi, vốn tưởng rằng đã bám được vào nhà họ Cận, không ngờ cũng chỉ thế mà thôi, quả nhiên không phải con ruột sẽ không được xem trọng, ngay cả một chai nước hoa cũng không mua nổi.”

Tô Nhược Hân nhìn người phụ nữ, lúc này, cuối cùng cô cũng nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu rồi.

Đó là người chặn xe Hạ Thiên Tường để chào hỏi với anh khi anh chở cô rời khỏi khu biệt thự lưng chừng núi, vì cô ta rất xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng, cho nên Tô Nhược Hân cũng chú ý hơn.

Những người có thể sống trong khu biệt thự lưng chừng núi đều không giàu cũng quý, nếu cô không dùng thẻ của Hạ Thiên Tường và nhà họ Cận, cô thật sự không nỡ dùng tiền của mình mua nước hoa.

Cô chỉ cười khẽ, không so đo với cô gái này, mà quay đầu nhìn nhân viên bán hàng: “Đúng là tôi không mua nổi nước hoa đắt tiền, nhưng cô mua nổi sao?”

Nghe thấy câu này của cô, nét mặt nhân viên bán hàng cứng đờ: “Liên quan gì đến cô?”

“Vậy tôi mua được hay không liên quan gì đến cô?”

“Cô…” Nhân viên bán hàng trợn mắt, chỉ muốn bóp cổ Tô Nhược Hân đến chết.

Tô Nhược Hân không để ý đến cô ta, xoay người nhìn Mai Diễm Tinh: “Cô thích anh tư đúng không?”

Cho nên mới không thích cô.

Cô nhớ hôm đó Mai Diễm Tinh nhìn thấy Hạ Thiên Tường trên đường, hai mắt cô ta đều sáng lên.

Tiếc là Hạ Thiên Tường còn chẳng thèm nhìn cô ta một cái, cũng không quan tâm đến lời chào hỏi của cô ta, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô ta vậy.

Mai Diễm Tinh không ngờ Tô Nhược Hân lại thẳng thắn như thế: “Cô… Cô nói bậy cái gì đấy?”

“Chỉ mong những gì tôi nói là sai, cô Mai, làm người nên rộng lượng, huống hồ lúc tôi va vào cô, cô cũng va vào tôi, hai bên đều có lỗi, một bàn tay vỗ không vang được, đáng lý ra cô cũng nên xin lỗi tôi, nếu cô thấy chưa đủ lớn chuyện, chúng ta có thể đi ra ngoài, bên ngoài đông người, chắc chắn có thể làm lớn chuyện, tôi xin tiếp.”

Mai Diễm Tinh đen mặt: “Cô… cô đúng là đồ đàn bà đanh đá.”

“Tôi xin lỗi cô cô lại nói tôi đanh đá, vậy người không nói xin lỗi là cô thì sao?”

Lời nói này ám chỉ Mai Diễm Tinh còn đanh đá hơn cả một người phụ nữ đánh đá, khiến sắc mặt cô ta càng khó coi hơn: “Tô Nhược Hân, cô cứ đợi đó, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, sớm muộn gì anh tư cũng là của tôi thôi.”

“Bây giờ tôi và anh ta không có chút quan hệ nào cả, cô Mai nghĩ nhiều rồi, hẹn gặp lại.” Tô Nhược Hân nói xong thì xoay người rời đi, nếu không phải vì vội đi làm, cô sẽ không bỏ qua cho Mai Diễm Tinh dễ dàng như thế.

Cô cũng không thấy lạ gì với những tình địch như thế.

Triệu Giai Linh chính là một ví dụ sống sờ sờ, dù cô chưa từng đắc tội với cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn đâm chết cô.

Cô gái họ Mai kia không thích cô cũng là chuyện bình thường.

Có điều Triệu Giai Linh là vì Chu Cường Vinh, còn cô Mai này là vì Hạ Thiên Tường.

Từ trưa hôm qua đến nay, cô chưa từng gặp lại Hạ Thiên Tường.

Cũng không có liên lạc gì.

Một ngày.

Hai mươi bốn giờ.

Nhưng lại có cảm giác như cách một đời vậy.

Không mua được nước hoa mình muốn, tan làm Tô Nhược Hân bỏ tiền ra mua một chai cồn nhỏ trong phòng khám.

Rượu cồn 100 độ.

Thấy cô mua rượu cồn 100 độ, Tiểu Hạnh bèn nói: “Tô Nhược Hân, em mua về để khử trùng à? Nhớ kỹ trước khi sử dụng phải mở nắp, đổ đầy nước vào bình, như thế nó sẽ vừa khéo giảm xuống còn 75 độ, nếu không, 100 độ không thể sát trùng được.” Tiểu Hạnh cho rằng Tô Nhược Hân không biết, cho nên tốt bụng nhắc nhở.

“Vâng, em nhớ rồi, 75 độ mới khử độc sát trùng, cảm ơn chị.” Được tốt bụng nhắc nhở, Tô Nhược Hân vẫn cảm ơn.

Rời khỏi phòng khám, Tô Nhược Hân gọi điện thoại cho Chúc Cương.

Bên kia lập tức nghe máy: “Cô Tô, thật sự là cô à?”

Tô Nhược Hân buồn cười: “Có phải Tiểu Hứa nhớ tôi không?”

“Nếu cô còn không gọi điện thoại đến nữa, thằng bé cũng sắp dỡ ngói nhà lên rồi, ngày mai cũng không muốn đến trường nữa.”

“Hôm nay vẫn đi học đúng không?”

“Đúng thế, tôi đã cho người đi đón rồi, lát nữa sẽ về.”

Tô Nhược Hân biết giao Chúc Hứa cho Chúc Cương, người đưa đón cậu bé đi học chắc chắn là mấy tên lưu manh dưới trướng anh ta: “Anh gọi điện thoại cho đàn em của anh, bảo bọn họ không cần đi, tối nay tôi đi đón Chúc Hứa.”

“Thật sao?”

“Ừm, đừng nói với thằng bé, tôi muốn để thằng bé bất ngờ.”

“Được, cảm ơn cô Tô.” Chúc Cương nói xong thì muốn cúp máy.

“Đợi đã.” Tô Nhược Hân vội nói.

“Cô Tô nói đi.”

“Bây giờ tôi có thời gian chăm Chúc Hứa rồi, để thằng bé đến ở với tôi đi, nếu không tôi ở một mình chán lắm.” Tô Nhược Hân cố ý nói mình chán, nếu không Chúc Cương chắc chắn sẽ ngại đưa Chúc Hứa cho cô chăm.

“Cô ở một mình chán lắm sao?”

“Phải, anh không biết đâu, mấy hôm nay xa thằng bé, tôi nhớ nó chết đi được.”

“Nhưng tôi nghe nói bây giờ cô nhận ba mẹ nuôi, không phải cô dọn đến ở chỗ ba mẹ nuôi rồi sao?”

“Tôi thích ở một mình.”

“Khụ khụ… Cũng đúng, dù gì cũng không phải ba mẹ ruột của mình, nhưng cứ giao Tiểu Hứa cho cô như thế có phải rất phiền không?”

“Không đâu, có chị Chiêm nữa mà.” Tô Nhược Hân quyết định, sau này cô vẫn sẽ nhờ chị Chiêm giúp, nhưng có lẽ phải thương lượng với chị Chiêm, cô không trả nổi tiền lương cao như thế, nếu không được, cô sẽ mời một người khác với tiền lương thấp hơn, chỉ phụ trách đưa đón Tiểu Hứa là được, cô cũng có thể tự nấu bữa sáng và bữa tối.

“Cũng đúng, mấy ngày nay tôi đón thằng bé về, hôm nào chị Chiêm cũng đưa đồ ăn đến, Tô Nhược Hân, cảm ơn cô.”

“Anh nói gì? Mấy ngày nay chị Chiêm vẫn luôn nấu cơm cho Tiểu Hứa à?”

“Đúng thế, sáng nay vẫn đưa tới, chị Chiêm còn đưa Tiểu Hứa đến trường mẫu giáo nữa, nếu không vì buổi tối phải đến ở cái ổ chó này của tôi, thì chị Chiêm còn muốn đi đón Tiểu Hứa nữa.”

Nghe đến đây, tâm trạng Tô Nhược Hân rất phức tạp.

Dù Hạ Thiên Tường không gặp cô, nhưng vẫn bảo chị Chiêm tiếp tục giúp cô chăm sóc Chúc Hứa.

Tô Nhược Hân cúp máy, bắt xe đi đón Chúc Hứa.

Nếu không bị muộn, cậu bé đợi lâu ở trường mẫu giáo chắc chắn sẽ khóc nhè.

Quả nhiên lúc đến nơi trời đã mờ tối, ngoài cửa chỉ còn lại một mình Chúc Hứa.

Cậu bé nhàm chán ngồi xổm dưới đất nhìn kiến đánh nhau, ngay cả cô đến cũng không phát hiện ra.

Tô Nhược Hân chợt thấy lòng đau nhói, cô bèn ngồi xuống nhìn cùng với Chúc Hứa.

Bây giờ cô và Hạ Thiên Tường như đang cãi nhau vậy.

Nhưng cô và anh đều không sai.

Chính là vì mất viên ngọc nên anh mới không để ý đến cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.