Tô Nhược Hân chợt nghĩ tới dường như mọi thứ về cô đều chưa từng được lan truyền trên mạng.
Những người cô đã cứu, chẳng hạn như Tăng Hiểu Khê, chẳng hạn như Lương Viễn, còn có ông cụ Tăng, và chuyện với Mạc Tử Đơn, những người được cứu trên đường lần đó rõ ràng đã được nhiều người nhìn thấy, nhưng không lan truyền tin nào trên mạng cả.
Trước đó cô nghĩ có thể là do cô chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3 và đang chờ vào đại học mà thôi.
Lúc này, nhìn thấy Lâm Sương Ngọc nói ra lời này, hóa ra Hạ Thiên Tường đã chặn tin tức về cô trên mạng.
Đó cũng xem như là một kiểu bảo vệ khác.
Cô cứ làm chuyện của mình, còn lại mọi chuyện đều có anh lo.
Ngọc: “Sao vậy? Có gì cần tôi giúp không?”
Người đẹp: “Không có, tôi chỉ tiện hỏi thôi.”
Ngọc: “Nếu gặp rắc rối cứ nói cho tôi biết.”
Tô Nhược Hân nhìn dòng chữ này mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Thật ra, đây là lần đầu tiên cô liên lạc với Lâm Sương Ngọc sau khi nhìn thấy cô ta trên đảo vào ngày hôm đó.
Lâm Sương Ngọc trước giờ không liên lạc với cô, cũng không cảm ơn cô.
Nhưng chỉ dựa vào câu nói này của Lâm Sương Ngọc, cô nghĩ đến Lương Viễn, họ là loại người chỉ cần cô nói một câu sẽ chẳng màng nguy hiểm giúp cô.
Người đẹp: “Cảm ơn.”
Ngọc: “Báo điểm thi của cô cho tôi biết nhé. Ngoài ra, cô định đăng ký trường nào, để tôi khỏi phải lo lắng đi tra, mệt lắm.”
Người đẹp: “Haha, được rồi, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Sau khi Tô Nhươc Hân nói xong thì đóng hộp thoại lại, cô nghĩ Lâm Sương Ngọc chỉ quan tâm đến điểm thi của mình. Cho đến sau này gặp lại Lâm Sương Ngọc, cô mới biết khi một người nào đó coi bạn là người quan trọng trong cuộc sống của họ, thì họ sẽ vì bạn mà thay đổi tất cả.
Sau khi lướt điện thoại một lúc, Cận Liễm gõ cửa phòng cô: “Tô Nhược Hân, đến giờ ăn cơm rồi.”
Tô Nhược Hân đứng dậy ra mở cửa: “Cảm ơn anh.” Câu này cuối cùng cũng được gọi ra một cách tự nhiên rồi.
Nghĩ đến lòng tốt của Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đối với cô, cô gọi Cận Liễm một tiếng anh, cũng là điều dĩ nhiên.
“Gọi Cận Liễm.” Không nghĩ tới, Cận Liễm trực tiếp sửa lại: “Tôi quen được người khác gọi tên rồi.”
“Vậy được, Cận Liễm.”
Sau đó, cô đi xuống cầu thang với Cận Liễm.
Bên kia, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đã chuẩn bị bữa ăn.
Trong biệt thự chỉ có một gia đình bốn người, không có người ngoài.
Tô Nhược Hân thực sự thích không khí gia đình của nhà họ Cận: “Ba nuôi mẹ nuôi cực khổ rồi.”
Các món ăn trên bàn vừa vì cô, cũng vừa vì đón gió tẩy trần cho Cận Liễm.
“Không khổ, việc ba nuôi thích làm bây giờ nhất chính là nấu ăn.” Tăng Hiểu Khê kéo Tô Nhược Hân ngồi xuống, sau đó vòng qua bàn ăn ngồi bên cạnh Cận Hồng Huy.
Đây là vị trí tiêu chuẩn khi cô dùng bữa ở nhà họ Cận trước đây.
Nhưng khi Cận Liễm ngồi xuống bên cạnh, Tô Nhược Hân mới nhận ra rằng những ngày qua Tăng Hiểu Khê luôn nghĩ cách thay đổi cô từ con gái thành con dâu.
Hóa ra vị trí mà cô luôn ngồi đều là vị trí cố định bên cạnh Cận Liễm.
Ở phía đối diện, Tăng Hiểu Khê nhìn Cận Liễm ngồi bên cạnh cô, miệng không ngậm lại được, vui vẻ nói: “Nhìn xem hợp nhau biết nhường nào, Nhược Hân, suy xét Cận Liễm đi ha, nếu con đồng ý thì ngày mai mẹ nuôi sẽ lập tức cùng nó học nấu ăn, sau này đều nấu cho con ăn.”
“...” Tô Nhược Hân nhất thời không biết nói gì.
Dường như nói gì cũng không hay lắm.
Trực tiếp từ chối mặt mũi của Cận Liễm cũng không tốt lắm.
Nhưng cô không cự tuyệt, cũng không đồng ý.
Trên bàn ăn, không khí đột nhiên rơi vào khó xử.
Ngay khi Tô Nhược Hân không biết phải trả lời như thế nào thì đã nghe thấy Cận Liễm nói: “Mẹ, quan hệ của bọn con để bọn con tự giải quyết, mẹ đừng lo lắng chuyện đó nữa, mẹ vẫn nên lo cho chuyện của chị đi.”
“À.” Nghe Cận Liễm nói đến Cận Dĩnh, sắc mặt Tăng hiểu Khê không được tốt lắm, trở nên trầm mặc.
Bên kia, Cận Hồng Huy nói: “A Liễm, chuyện của A Đóa con phải đi chứng thực một chút, quả thật không ổn lắm. Ba và mẹ con bay qua đó. Ba không tin không trị được cái thằng nhóc kia.”
Nhìn thấy Cận Hồng Huy đang phát hỏa, Tăng Hiểu Khê mới tỉnh táo lại, vỗ vỗ mu bàn tay ông ta: “Tính tình của A Dĩnh cũng sẽ không chịu khổ, ăn cơm thôi, chuyện đó nói sau.”
Cận Hồng Huy lúc này mới buồn bực ăn cơm.
Sau đó, Tô Nhược Hân phát hiện, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô trở lại nhà họ Cận, thì ra nhà họ Cận cũng có lúc áp lực thế này.
Nghĩ lại, tất cả là do Cận Dĩnh.
Nghe lời của Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê, có lẽ con rể của họ đã bắt nạt Cận Dĩnh.
Hay là người con rể kia ngoại tình?
Nhưng, Tô Nhược Hân không dám đoán lung tung.
Cô tin rằng ba mẹ nuôi sẽ có thể giải quyết được việc này.
Cô vẫn nên quan tâm đến điểm thi của mình thôi.
Vì vậy, sau khi ăn xong, Tô Nhược Hân lao về phòng như bay, lúc đóng cửa, nói với Cận Liễm đang đi theo bên ngoài: “Cận Liễm, giúp tôi theo dõi mạng nha, đừng để bị nghẽn mạng.”
“Yên tâm.” Cận Liễm mỉm cười nhìn cái đầu nhỏ qua khe cửa.
Anh ta thích tính khí vô tâm của Tô Nhược Hân, rất phù hợp với gia đình anh ta.
Nhưng ngay khi anh ta đang nhìn chăm chú, thì bỗng “rầm” cửa đã đóng lại.
Để anh ta đứng ngoài cửa sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, có lẽ Tô Nhược Hân căng thẳng quá.
Hồi hộp về điểm thi.
Nghe nói, thí sinh trước khi kiểm tra điểm đều rất hồi hộp.
Chẳng qua, năm đó anh ta lại không hồi hộp chút nào khi kiểm tra điểm thi của mình.
Anh ta đứng nhất toàn tỉnh về khoa học tự nhiên.
Sau đó ra nước ngoài.
Dù nhỏ hơn Hạ Thiên Tường vài tuổi nhưng anh ta cũng là học sinh ưu tú tại Cambridge.
Tô Nhược Hân lao vào phòng và nằm vật ra giường.
Sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay đã được mở từ lâu.
Thực ra mới bảy giờ tối.
Còn một tiếng nữa là đến thời điểm công bố điểm thi đại học.
Nhưng cô không thể đợi thêm được nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào máy tính từng phút một, cuối cùng thở dài, cô quả thật quá hồi hộp rồi.
Thật ra, cho dù cô hồi hộp hay không, điểm thi cũng đúng tám giờ mới được công bố.
Nghe nói trong tỉnh nhiều năm nay đúng giờ công bố thì mới công bố.
Không sớm, cũng không muộn.
Vô cùng chuẩn xác.
Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, tự nhủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ cần đợi đến tám giờ tra là được.
Không đúng, cần phải vào trang web trước năm phút, để có thể tra được điểm trong thời gian nhanh nhất, để không bị nghẽn mạng.
Nghĩ vậy, cô mở máy lên.
Đập vào mắt là tin nhắn của Hạ Thiên Tường.
Cho dù hội thoại của anh không ở trên cùng, nhưng thứ đầu tiên cô nhìn thấy là tin nhắn của anh.
Bấm mở.
Chỉ vài từ: “Có anh ở đây.”
Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn bốn chữ này, trong lòng lại thấy ấm áp.
Không cần anh nói thêm lời nào, chỉ cần vài chữ thôi, cô biết lúc này anh cũng đang có tâm trạng giống như cô, chờ điểm giống cô.