Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 57: Chương 57: Đây là mẹ kế đi




“Chuyện này…” Trần Ngọc Thúy nhất thời nghẹn lời, quần áo căn bản không phải bà ta mua, bà ta nào có biết, chỉ đành cầu cứu nhìn Tô Kim Như.

Quần áo của Tô Kim Như mỗi năm mỗi mùa đều thay mới, nhưng Chanel bà ta chỉ từng mua bản thông thường, thật sự chưa từng mua bản giới hạn.

Không phải không muốn mua, mà là quá đắt, với điều kiện kinh tế của nhà họ Tô không mua nổi.

Nhưng trước đây bà ta từng nghe nói bản giới hạn của Chanel vô cùng đắt, bèn tùy tiện hét một cái giá: “Hơn 240 triệu đi.”

“Đúng, hơn 240 triệu.” Trần Ngọc Thúy lập tức nói.

“A, dì à, vậy cái dì mua cho Tô Nhược Hân không phải Chanel chính hãng, là Chanel fake đi, mẫu Chanel chính hãng này khách hàng thân thiết giảm giá xong cũng phải 840 triệu.”

“Cô nói linh tinh gì đó, nào nhiều như vậy, cái này của tôi chính là hàng chính hãng mua ở chuỗi cửa hàng chính thống.” Trần Ngọc Thúy dù sao cũng chắc chắn rằng quần áo Tô Nhược Hân đang mặc là bà ta mua, nói đi nói lại, ngay cả bản thân bà ta cũng tin.

“Mẹ Tô Nhược Hân, vậy bà mua ở cửa hàng nào?”

“Trên phố Trung Sơn.” Biết Trần Ngọc Thúy không trả lời được, Tô Kim Như vội đáp thay bà ta.

Trong số những người hóng hớt bên cạnh lập tức có người khinh thường: “Thật thú vị, cửa hàng phố Trung Sơn trước nay chỉ bán bản phổ thông, chưa từng bán bản giới hạn, mẹ Tô Nhược Hân, không phải bà mua thì đừng giả mạo là bà mua, bị vạch trần thật khó coi.”

Sắc mặt Trần Ngọc Thúy chỗ xanh chỗ đỏ.

Lúc này, bà ta và Tô Kim Như đều chưa đẩy Tô Nhược Hân lên xe, bất giác cúi đầu nhìn sang quần áo trên người Tô Nhược Hân.

Váy lam nhạt, cổ chữ V, cổ và gấu váy đều viền ren hoa trắng, thật sự rất đẹp, cảm xúc khi sờ vào mềm mại dễ chịu, còn không nhăn, là vật liệu tốt nhất trong số những quần áo bà ta từng sờ.

Váy đẹp như vậy, nên để Tô Thanh Hà, Tô Kim Như mặc, dựa vào cái gì mà để Tô Nhược Hân mặc.

Nghĩ tới đây, Trần Ngọc Thúy lập tức nổi giận: “Tô Nhược Hân, váy con ở đâu ra?”

Tô Nhược Hân cũng ngây người, váy này là chị Trương đưa tới.

Hạ Thiên Tường mua.

Lần này cậu Hạ đã nói, không cần cô trả tiền, chỉ cần mặc là được.

Nếu không, cô chết cũng không mặc quần áo anh tặng.

Lúc cô mặc vào, cũng cảm thấy chất liệu rất tốt, mặc thoải mái, thật sự không biết chiếc váy này đắt như vậy.

Thì ra hơn 800 triệu.

“Dù sao cũng không phải tiền của bà, bà không quản được.” Tranh thủ lúc Trần Ngọc Thúy ngây người, Tô Nhược Hân giãy ra, lần này cuối cùng giãy ra được.

Vội vàng lùi về sau, nhìn mẹ mình như nhìn cướp: “Bà Trần, hôm nay tôi phải ôn tập trong trường, sắp thi đại học rồi, phiền bà đừng quấy rầy tôi, để tôi tập trung ôn tập.”

“Tô Nhược Hân, con về nhà cũng có thể ôn tập, mẹ nấu canh đậu xanh còn có khoai lang chiên con thích ăn nhất, còn có rất nhiều món ngon nữa.”

Tô Nhược Hân cười nhạt: “Ngại quá, tôi trước giờ chưa từng thích uống canh đậu xanh gì cả, đó là Tô Thanh Hà thích uống, về phần khoai lang chiên, là Tô Kim Như thích, tôi cũng không thích, không cần về nữa.”

“Con rõ ràng thích, lần nào con cũng ăn rất nhiều.”

“Tôi không ăn chẳng lẽ đợi đói chết? Bà hỏi bạn học tôi xem tôi có thích những thứ này không? Bạn tôi đều biết tôi không thích ăn đậu, không thích ăn đồ dầu mỡ, chỉ có người mẹ ruột như bà không biết, thật buồn cười.”

“Con nói linh tinh, con cố ý nói vậy, cố ý thông báo cho bạn học biết.”

“Được, không bằng chúng ta gọi điện thoại đối chất đi, tôi gọi cho người không có mặt ở đây, tuyệt đối không thể nghe thấy những lời tôi vừa nói.” Tô Nhược Hân nói, liền bấm gọi cho Dương Mỹ Lan, còn ấn loa ngoài.

“Không thể nào, con rõ ràng thích ăn.” Trần Ngọc Thúy chính là không tin, con gái mình bà ta còn không biết sao.

“Nhược Hân, cậu ồn chết mất, tối qua đọc sách đến canh ba nửa đêm, hai giờ hơn tớ mới ngủ, tớ vẫn chưa tỉnh đâu.” Dương Mỹ Lan nhận điện thoại, mơ hồ chỉ trích, không hề biết phía Tô Nhược Hân náo nhiệt cỡ nào.

Tô Nhược Hân liếc nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn cô, ngay cả Trần Ngọc Thúy và Tô Kim Như cũng đang nhìn cô, cô hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Mỹ Lan, tớ thèm quá, buổi chiều cậu nhờ dì nấu chút canh đậu xanh và một phần khoai lang chiên đem tới cho tớ được không?”

Giọng cô dịu dàng, không hề có ý lừa dối, rất tự nhiên.

Không nghĩ tới, Dương Mỹ Lan bên kia lập tức nói: “Tô Nhược Hân, cậu trúng gió à, tớ chưa từng thấy cậu ăn đậu xanh, đậu nành, đậu đỏ, gặp phải liền vứt ra khỏi bát, còn khoai lang chiên gì đó, cậu nói quá ngọt sợ béo, lần trước tớ mời cậu ra quán, tớ thích ăn liền gọi một phần, cậu không hề động vào, cậu bây giờ kêu tớ mang khoai lang chiên cho cậu, tớ thấy không phải cậu muốn ăn đi? Là ai kêu cậu mang?”

Sắc mặt Trần Ngọc Thúy không tốt.

Sắc mặt Tô Kim Như cũng không tốt.

“Lần đầu tiên nhìn thấy có người làm mẹ như vậy, không mua quần áo cho con gái, còn nói là mình mua, kết quả không biết giá, cũng không biết mua ở đâu, mẹ gì chứ?”

“Đây là mẹ kế đi, nếu không nào có như vậy.”

“Còn nữa, ngay cả con gái thích ăn gì không thích ăn gì cũng không biết, cảm giác Tô Nhược Hân giống như không phải con gái nhà bà ta.”

Tiếng thì thào bàn tán xung quanh vào lúc này đã sôi sục, tất cả đều thảo phạt người mang tiếng mẹ ruột Tô Nhược Hân – Trần Ngọc Thúy.

Tô Cảnh Đình trên ghế lái đợi nửa ngày cũng không thấy Trần Ngọc Thúy kéo Tô Nhược Hân lên xe, thấy xung quanh đều đang thảo phạt một nhà ba người họ, sắc mặt ông ta khẽ trầm xuống, vội gọi Trần Ngọc Thúy: “Ngọc Thúy, Kim Như, chúng ta về trước, về nhà rồi nói.”

Tô Nhược Hân rồi cũng có lúc trơ trọi một mình, đến lúc đó lại đưa cô về nhà, họ không tin đến lúc đó Hạ Thiên Tường sẽ không đến nhà.

Nghe thấy Tô Cảnh Đình gọi, Trần Ngọc Thúy và Tô Kim Như vội vàng mượn bậc thềm này lên xe, lập tức lái xe rời đi.

Tô Nhược Hân thở phào, nhưng vành mắt lại đỏ lên.

Bị mẹ ruột, chị ruột bắt nạt thành như vậy, cô thật sự vô cùng buồn bã.

Xoay người đi vào cổng lớn trường học, cố gắng phớt lờ ánh mắt của những người xung quanh.

Tại sao mỗi lần gặp ba mẹ, cô liền càng thêm tổn thương một lần chứ.

Rất buồn.

Vừa vào cổng lớn, Tô Nhược Hân đã rẽ vào con hẻm thông tới ký túc xá.

Không muốn gặp ai.

Ai cũng không muốn gặp.

Cô bây giờ buồn muốn chết.

Đi trên con hẻm, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.

Cô cúi đầu, không dám lên tiếng miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Sợ bị người khác phát hiện.

Một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô: “Lau.”

Tô Nhược Hân bất giác nhận lấy, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng: “Hạ Thiên Tường, anh không phải đi rồi sao?”

Lúc này lại xuất hiện trước mặt cô, cô khóc xấu xí khó coi muốn chết.

“Chưa đi, có việc.”

“Có việc thì anh đi làm, đừng theo tôi.” Tô Nhược Hân thút thít, cô bây giờ tâm trạng không tốt, anh theo cô chính là tìm mắng.

“Đang làm.” Hạ Thiên Tường nói, tiếp tục đi theo Tô Nhược Hân.

Nghe tiếng bước chân bên cạnh, Tô Nhược Hân vội lau khô nước mắt, sau đó nhìn trái ngó phải, con hẻm này hơi hẹp, còn may không có ai, cô lập tức chỉ vào phía ngược với ký túc xá: “Cổng lớn ở đó, anh đi mau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.