“Được.” Hạ Thiên Tường vô cùng nghe lời, đi ăn.
Lúc này, là anh ăn, Tô Nhược Hân nhìn, anh chậm rãi ăn từng món.
Sau đó, anh mới định ăn gà xé phay, thì bị Tô Nhược Hân giành lấy, bưng đi: “Cái này lạnh, em chuyển đồ nóng đến trước mặt anh, những thứ còn lại không được ăn.”
Sau đó, Tô Nhược Hân nhẹ nhàng bưng đồ đã được hâm nóng đến trước mắt Hạ Thiên Tường.
Anh bắt đầu ăn.
Lần này, tốc độ ăn thật sự nhanh hơn một chút.
Thật sự không còn chậm như trước.
Thứ nhất, là vì anh thật sự rất đói.
Thứ hai, vì vị giác của anh thật sự đã khôi phục một chút.
Ăn uống cũng có mùi vị rõ ràng hơn.
Thấy anh ăn nhiều hơn trước, Tô Nhược Hân vui vẻ nói:“Cuối cùng cũng không phí tâm huyết của bà cô này!”
“Bịch”, đũa trong tay Hạ Thiên Tường chợt rơi xuống. Anh nghe không quen, câu nói “bà cô” của Tô Nhược Hân.
Trong thế giới của anh, trước nay chưa từng có người phụ nữ nào nói như vậy.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không biết, cụm từ “bà cô” của mình đã dọa sợ Hạ Thiên Tường. Nhìn thấy anh rơi đũa, cô bèn nói: “Không ăn nữa, anh có thể ăn như vậy là đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi, haha, chứng tỏ phương thuốc của em rất thành công.”
“Được.” Hạ Thiên Tường thật sự không ăn nữa.
Trước nay khi ăn anh đều chỉ ăn no bảy phần, chưa từng ham ăn. Cho dù bây giờ khi ăn đã có mùi vị, nhưng cũng không muốn ăn.
“Hạ Thiên Tường, chiều đi đâu thế?” Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi lên ghế sofa, mắt phát sáng nhìn anh, vẻ mặt chờ mong.
Hoàn toàn vứt bỏ hành động vừa khóc vừa náo loạn trước đó.
Cô quên rồi, Hạ Thiên Tường tự nhiên ép mình cũng phải quên: “Đi xem hang động đá vôi được không?”
“Ở gần đây không?” Tô Nhược Hân nói xong, cầm điện thoại lên, lúc này mới phát hiện, điện thoại vẫn tắt.
Sau đó, nhớ ra tính xấu như một đứa trẻ của mình trước đó, ngượng ngùng mở điện thoại ra, muốn xem thử lộ trình Dương Mỹ Lan gửi cho cô.
Nếu gần đây có hang động đá vôi, tối có thể về nhanh, thì đi xem. Lớn như vậy rồi, nhưng cô chưa từng nhìn thấy hang động đá vôi.
“Ừm, ở gần đây, đi hơn một tiếng là hết cả hành trình.” Hạ Thiên Tường mân mê tóc Tô Nhược Hân, lại nghiện.
“Đi, bây giờ đi luôn.” Tô Nhược Hân không đợi được nữa.
Sau đó, hai người ai trở về phòng người đó, thay sang bộ đồ khác.
Áo khoác gió.
Của Tô Nhược Hân là màu hồng. Khi ra ngoài nhìn thấy Hạ Thiên Tường, cô phát hiện, áo gió trên người anh lại cùng loại với mình, chỉ có điều là màu đen mà thôi.
Nhưng viền túi lại lộ rõ màu hồng.
Tô Nhược Hân lại nhìn xuống chiếc áo khoác gió trên người, rõ ràng là áo đôi.
Nhớ ra áo khoác gió của mình là Tăng Hiểu Khê đi mua cùng cô, cũng là mua ở cửa hàng của Hạ Thiên Tường, cho nên áo khoác của anh cũng giống như của cô, hình như vậy cũng hợp tình hợp lý.
“Đi thôi.” Tô Nhược Hân đội mũ lưỡi trai, hai người cùng xuất phát.
Khi nhìn thấy chiếc xe việt dã rất lớn ở bãi đậu xe của khách sạn, Tô Nhược Hân nhảy lên, nhảy xuống hai cái: “Hạ Thiên Tường, nó thực sự được vận chuyển bằng máy bay đến sao?”
“Ừm.”
“Hình như là loại mới.”
“Mới đó.”
“Hạ Thiên Tường, sao em lại cảm thấy, anh đã lên kế hoạch từ trước vậy?”
Hình như còn để tâm hơn cả cô.
Xe việt dã đương nhiên thoải mái hơn xe bus và taxi. Từ khách sạn gần thác nước đến hang động đá vôi, phải mất hơn một tiếng. Xuống xe để mua vé, toàn bộ quá trình này đều do Hạ Thiên Tường phụ trách. Tô Nhược Hân đi sát theo sau anh như cái đuôi nhỏ.
Nhiều người thật đấy.
Đúng là mùa du lịch mà.
Nhưng mà người nhiều, Tô Nhược Hân cũng không cảm thấy chật, đi đến đâu, Hạ Thiên Tường cũng chặn đám đông cho cô.
Anh cao ráo, chỉ cần đứng bên đó, không ai có thể vượt qua anh.
Đi theo người hướng dẫn vào hang động đá vôi. Ban đầu cũng không cảm thấy có gì đẹp cả, cho đến khi rẽ vào một góc và ánh đèn sáng rỡ, Tô Nhược Hân lập tức bị hút hồn trước vẻ đẹp đó.
Nhìn đâu cũng rất đẹp.
Vô cùng xinh đẹp.
Cô nhìn các thạch nhũ với tạo hình độc đáo, còn Hạ Thiên Tường thì nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ này, anh thì đã nhìn mấy lần.
Trong mắt anh, các hang động với kích cỡ khác nhau, nhưng hình dáng đều thay đổi.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy vậy, Tô Nhược Hân cảm thấy nơi này rất đẹp.
Nhìn thấy tạo hình xinh đẹp, Hạ Thiên Tường bèn lấy máy ảnh chụp cho cô.
Thỉnh thoảng, còn lấy chân giá đỡ ba góc ra đặt ở chỗ không người, cả hai chụp chung một tấm.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới biết, trong cái ba lô nhỏ của Hạ Thiên Tường, hóa ra đều là công nghệ kỹ thuật cao.
Không cần người khác giúp, anh cũng có thể chụp ra những tấm ảnh chung xinh đẹp của hai người ở trong hang đá vôi tối om.
Người tuy nhiều, nhưng Tô Nhược Hân lại rất vui.
Vòng đi vòng lại giống như một đứa trẻ vậy.
Ngược lại, Hạ Thiên Tường khá yên tĩnh, im lặng đi theo sau cô, nhìn dáng vẻ nhảy nhót của cô, bỗng cảm thấy ấm áp.
Anh từng nghĩ người con gái anh thích sau này nhất định sẽ trầm lặng như anh, vì thực ra anh rất sợ ồn ào, cũng từng khó chịu khi nhìn thấy những đứa trẻ hoạt bát, nhưng bây giờ, nhìn Tô Nhược Hân, anh lại cảm thấy rất thuận mắt.
Giống như người con gái anh thích nên như vậy.
Dọc theo đường bộ, đi một vòng lớn, cũng chầm chậm đi đến điểm cao nhất rồi nhìn xuống, hang động đá vôi ở đây bỗng hiện ra trước mắt, thật là kỳ vĩ và đẹp đẽ.
“Hạ Thiên Tường, em cũng chụp một tấm cho anh!” Từ lúc vào hang động đá vôi, luôn là Hạ Thiên Tường chụp cho cô. Lúc này, Tô Nhược Hân cũng muốn chụp một tấm cho anh.
“Không cần, cùng chụp đi.” Hạ Thiên Tường không muốn chụp ảnh một mình, Tô Nhược Hân ở trước mặt, nên phải chụp chung.
Chụp bao nhiêu tấm cũng không đủ, anh rất thích.
Sau đó, anh đưa tay ra kéo, Tô Nhược Hân dựa vào người anh.
Lần này cũng không dùng giá đỡ ba góc, cánh tay dài của anh duỗi ra, là tự sướng được rồi. “Tách” một tiếng, đã chụp được một tấm.
Đúng vậy, vị trí này là vị trí đẹp nhất trong toàn bộ danh lam thắng cảnh hang động, cho nên rất nhiều người đến, vì thế không thể dùng máy ảnh chụp được, đông người, chỉ cảm thấy hỗn loạn.
Cho nên, chỉ có thể dùng điện thoại tự sướng.
Hai người luồn lách từ bên này sang bên kia trong đám đông, chọn những góc khác nhau, chụp hết tấm này đến tấm nọ. Tô Nhược Hân phấn khích như một đứa trẻ, không lớn hơn Chúc Hứa là mấy.
Người xung quanh cũng say sưa chiêm ngưỡng vẻ đẹp trong hang động đá vôi như cô.
“Cẩn thận...”
“Nguy hiểm...”
Đột nhiên, trong đám đông truyền đến một tiếng hô kinh hãi, thu hút sự chú ý của Tô Nhược Hân, cô theo bản năng nhìn sang.
Vốn dĩ, con đường leo núi mà họ đi lên có độ dốc cao dần, nhưng khi lên đến đỉnh thì giống như đang đứng trên đỉnh núi.
Nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ đều là các loại thạch nhũ tuyệt đẹp được chiếu sáng bởi đèn neon nhiều màu sắc.
Nhưng lúc này, nhìn vào trong cảnh, lại là hai người.
Một áo đỏ, một áo đen, một nam một nữ, đang nắm tay nhau, rơi từ trên cao xuống...