Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 304: Chương 304: Em massage cho anh




Bây giờ chỉ có thể dựa vào tuổi trẻ và thể lực của anh để chống đỡ, sau đó dùng giấc ngủ để bù lại.

“Anh cũng muốn.”

Câu nói này của anh khiến Tô Nhược Hân chợt nhớ ra mấu chốt của vấn đề.

Không có ngọc, anh không thể ngủ ngon.

Anh đã từng nói điều này rồi.

Cô không chút nghĩ ngợi đã nói ngay: “Tối nay trước khi đi ngủ, em sẽ massage cho anh, như vậy anh sẽ ngủ được.”

Anh đã mất ngọc bội nhưng không thừa nhận, bởi vì anh không muốn khiến cô lo lắng.

Cô biết miếng ngọc anh đang đeo trên cổ là hàng giả.

Nhưng cô không thể lên tiếng vạch trần anh.

“Được, không được nuốt lời đâu đấy.” Câu này Hạ Thiên Tường phản ứng rất nhanh, như thể sợ giây tiếp theo cô sẽ đổi ý vậy.

Tô Nhược Hân lườm anh: “Chỉ massage thôi, anh đừng có ý đồ gì khác với em.”

“Ừm, điều đã hứa với em thì anh nhất định làm được, còn điều anh không hứa thì lại là chuyện khác.” Hạ Thiên Tường chậm rãi nhìn lướt qua Tô Nhược Hân, lần đầu tiên của tối qua đã khiến anh nghiện.

“Hạ Thiên Tường, anh lại định giở trò lưu manh.” Anh chỉ hứa giữ lại phòng tuyến cuối cùng cho cô, còn những chuyện khác, tối qua cô đã được tự mình trải nghiệm, cô không… không thể chịu được sự gần gũi đó của anh.

Rất ngượng.

“Chỉ là việc làm bình thường giữa nam và nữ thôi, bác sĩ nói rồi, không được kìm nén.” Nhất là nam giới, kìm nén lâu sẽ sinh bệnh.

“Hạ Thiên Tường, em cũng là bác sĩ.” Nhưng nói xong cô lại hơi chột dạ, cô là bác sĩ chưa có chứng chỉ, mà những y thuật cô biết đều là nhờ miếng ngọc của anh.

“Em là bác sĩ thì lại càng nên làm theo nhu cầu thực tế, không thể bóp méo sự thật, kìm nén thật sự có hại cho sức khỏe.”

“…” Được rồi, điều này có vẻ anh nói cũng không sai, kiến thức trong đầu cô cũng giải thích như vậy, đàn ông nhịn lâu đúng là có hại cho sức khỏe…

Nhưng đây không thể trở thành lý do anh làm bừa với cô được, anh có thể tự giải quyết.

Tô Nhược Hân cau mày.

Khi cô đang nghĩ cách phản bác Hạ Thiên Tường thế nào thì xe đã giảm tốc độ, chuẩn bị dừng lại.

Tô Nhược Hân vô thức quay đầu lại.

Đối diện là một toà nhà năm tầng, bức tường bên ngoài hẳn là mới được lát gạch, trông rất sạch sẽ, phía trên lối vào có bốn chữ.

Bệnh viện Bác Ái.

Tô Nhược Hân được Hạ Thiên Tường kéo ra khỏi xe.

Bởi vì cô đã ngạc nhiên đến mức ngẩn người trước toà nhà này.

Đây rõ ràng là một bệnh viện mới được xây.

Nó còn nằm trong khu vực trung tâm thành phố T với vị trí chính giữa.

Cô không biết nguyên vật liệu của bệnh viện này thế nào, nhưng giá trị của mảnh đất này cũng là con số mà cả đời này cô cũng không dám tưởng tượng.

Khu vực trung tâm thành phố T chắc chắn là tấc đất tấc vàng.

Hơn nữa dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được đất ở vị trí này.

Bởi lẽ khu đô thị trung tâm thành phố T đã không còn đất trống nữa rồi.

Muốn có được đất trống ở đây phải phá bỏ một số chung cư nhỏ tương đối cũ.

Tuy nhiên việc phá dỡ này diễn ra rất chậm.

Cần mỗi hộ gia đình ký tên xác nhận đồng ý phá dỡ rồi mới tiến hành từng bước được.

Muốn phá dỡ phải mất từ ba năm đến năm năm.

Nhưng Hạ Thiên Tường lại dễ dàng thay đổi biến nó thành bệnh viện cỡ nhỏ cho cô.

Đúng thế, với diện tích này nói là một bệnh viện cỡ nhỏ cũng không quá.

“Hạ Thiên Tường, anh chỉ nói là phòng khám, không nói là bệnh viện mà?”

Cô nhớ ra rồi, anh đã từng đề cập tới việc mở phòng khám cho cô, nhưng cô chưa đồng ý mà.

Đúng thế, cô sẽ không đồng ý.

“Phòng khám nhưng tên là bệnh viện mà thôi, đành để em phải bắt đầu ở phòng khám nhỏ này tước, anh sẽ cho em quản lý bệnh viện lớn cấp 3A sớm thôi.”

“Dừng.” Tô Nhược Hân choáng váng, thế này còn nhỏ à? Nếu là nhỏ thì nghĩa là nhận thức về phòng khám của cô có vấn đề, rõ ràng là phòng khám lớn thậm chí là bệnh viện, Hạ Thiên Tường đang mở mắt nói dối: “Hạ Thiên Tường, em còn chưa thi được chứng chỉ bác sĩ, không thể mở phòng khám và bệnh viện được.”

“Không sao, đã bắt đầu tuyển dụng rồi, hôm kia có hơn chục tiến sĩ khoa Y của thành phố T tới đăng ký, nhưng phải qua được phỏng vấn của em mới có thể xác định có được nhận không, có nhân tài của giới y học thì tất cả đều là chính quy.” Vậy nên Tô Nhược Hân có chứng chỉ hay không đều là chuyện nhỏ, anh sẽ báo cáo với hệ thống y tế để mở phòng khám và mở bệnh viện.

“Vậy nên trước ngày hôm kia anh đã bắt đầu tuyển dụng cho “phòng khám” này rồi à?” Nói là phòng khám nhưng cô vẫn thấy giống bệnh viện hơn.

Hỏi thế này xong cô mới phản ứng lại, trong nửa tháng anh và cô xa nhau, xem ra anh không rảnh rỗi chút nào.

Nếu không không thể nào xây dựng được “phòng khám” hào hoa thế này trong một đêm.

“Đúng.”

Được rồi, cô phục anh rồi.

Rất phục.

Hai người đi vào sảnh lớn, chỗ nào cũng rất sạch sẽ, có hai thiết bị hẳn là vẫn chưa được tháo dỡ, lúc này đang đặt trong sảnh: “Nhược Hân, đi xem văn phòng của em đi.”

Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân vào thang máy, căn phòng trong cùng trên tầng cao nhất có một tấm biển treo ở cửa “văn phòng viện trưởng”.

Hơ, cô đã thành viện trưởng rồi à?

Còn rất có thể là viện trưởng dẫn dắt hơn mười tinh anh thạc sĩ tiến sĩ trong giới y học tốt nghiệp khoa y của trường đại học T.

Khi nhìn thấy tông màu hồng nhạt trong phòng làm việc, Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, nhìn thế nào cũng thấy không giống văn phòng của viện trưởng: “Hạ Thiên Tường, màu này liệu có không được trang trọng không?”

“Không sao, mình thích là được.” Còn người khác nghĩ thế nào, anh không quan tâm.

Anh chỉ cần Tô Nhược Hân thích là được.

Người khác sống hay chết không liên quan gì đến anh.

Tô Nhược Hân ngồi lên ghế lãnh đạo, ghế được làm bằng da thật, ngồi lên rất dễ chịu.

Cô quay một vòng, góc rất tốt.

Bàn làm việc trước mặt siêu lớn, lớn gấp hai lần bàn làm việc của Mạc Tử Đơn trong phòng khám hôm qua cô đi làm.

Cô sờ thử: “Bàn này làm bằng chất liệu gì vậy?”

“Gỗ đàn hương đỏ, vì đặt làm gấp nên trên mặt gỗ có vài khuyết điểm, sau này tìm được gỗ đàn hương tốt hơn sẽ đặt lại rồi gửi tới.”

“Không cần, bàn này là được rồi, không cần đổi nữa.” Điều này đối với cô đã là rất xa xỉ rồi.

“Em đồng ý rồi à?” Nghe cô nói vậy sắc mặt Hạ Thiên Tường lập tức tốt hơn, khoé môi còn nở nụ cười nhẹ.

“Không, em chưa đồng ý. Hạ Thiên Tường, em còn phải đi học, không muốn quản lý phòng khám.” Phòng khám hay bệnh viện gì đó, cô đều không muốn quản lý.

“Phòng khám này là của em, em muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, không ảnh hưởng đến việc học.” Cô có đến hay không thì phòng khám vẫn ở đây, đều là của cô, anh mở phòng khám này cho cô chơi, khi chán thì tới tìm chút việc để làm chứ không phải bảo cô ngày nào cũng tới đây đi làm, người phụ nữ của anh là để cưng chiều chứ không phải ngày ngày tới đây cống hiến sức lao động.

“Như vậy cũng không được, từ thành phố B đến thành phố T, đi đi về về rất mất thời gian.” Tô Nhược Hân lắc đầu, cô vẫn không muốn nhận món quà lớn này của Hạ Thiên Tường, nó quá lớn.

Cô thấy mình là người mới chỉ biết hành nghề vài ngày mà đã mở phòng khám, điều này có vẻ hơi quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.