“Mẹ… Mẹ lấy rồi sao?” Tô Nhược Hân ngạc nhiên nhìn Tăng Hiểu Khê, rõ ràng cô nhớ lần kia khi cứu Tăng Hiểu Khê, lúc Cận Hồng Huy và Hạ Thiên Tường tranh cãi với nhau đã nói, Tập đoàn Cận Thị của ông ta cũng không sợ Tập đoàn Hạ Thị.
Nếu có tiền như vậy còn muốn tiêu tiền của Hạ Thiên Tường, có phải không ổn lắm không.
“Lấy chứ, sao lại không lấy? Mẹ nói con nghe, đây là giúp cậu Hạ tiêu tiền lẻ, nếu không có ai tiêu giúp cậu ta, tiền trong thẻ của cậu ta sẽ bị mốc luôn.”
“Hạ Thiên Tường có nhiều tiền lắm sao?” Rõ ràng cô nhớ em gái ruột Hạ Thiên Hương của Hạ Thiên Tường cũng không có nhiều tiền tiêu cho lắm, cho nên cũng lấy thẻ của Hạ Thiên Tường, vui vẻ kéo Lục Diễm Chi đi dạo phố.
“Con không biết sao?” Lần này đổi lại là Tăng Hiểu Khê ngạc nhiên với Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lắc đầu, cô chỉ biết Hạ Thiên Tường là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hạ Thị, biết Tập đoàn Hạ Thị là tập đoàn số một số hai toàn cầu, nhưng có tiền cũng là của Tập đoàn Hạ Thị chứ.
Hạ Thiên Tường kiếm được tiền cho tập đoàn, một là phải trả lương cho nhân viên, hai là phải trả hoa hồng cho cổ đông.
Có lẽ anh cũng được nhận hoa hồng theo cổ phần.
Cho nên Tập đoàn Hạ Thị có giàu đến mấy thì tiền của anh cũng là có hạn.
“Nhược Hân, nói thế này nhé, con cứu cậu ta một mạng, cậu ta chỉ cho mẹ một tấm thẻ vàng cho con tiêu là quá keo kiệt, cho con hai tấm thẻ đen cũng không quá đáng, cậu ta có nhiều thẻ lắm.”
“Anh ấy có… có nhiều thẻ… thẻ đen lắm sao?” Tô Nhược Hân từng nghe nói đến thẻ đen, nhưng cô chưa từng thấy bao giờ, rất tò mò về nó.
“Đương nhiên, nhà họ Cận chúng ta có ba người mà chỉ có hai tấm thẻ đen, một mình Hạ Thiên Tường lại có mấy chục tấm, con nói cậu ta có tiền không đây?”.
||||| Truyện đề cử: Nghe Phong Gọi Tình |||||
So sánh như thế mới thấy dường như Hạ Thiên Tường thật sự rất giàu có.
“Nhà họ Cận chúng ta so sánh với Hạ Thiên Tường thật sự giống như gặp sư phụ vậy, hơn nữa con cứu mạng cậu ta, cậu ta đưa cho con một tấm thẻ vàng là chuyện đương nhiên, như thế, cậu ta còn sống có thẻ vàng có thẻ đen, nếu chết rồi thì đừng nói là thẻ vàng thẻ đen, một nửa tấm thẻ cũng không có ấy chứ. Vật chất là vật ngoài thân, con cứu sống cậu ta, để cậu ta giữ được nhiều thẻ như thế, tấm thẻ này cũng chỉ là chuyện nhỏ, đi thôi, cứ tiêu thoải mái, mẹ nuôi chọn giúp con.”
Tô Nhược Hân cứ thế bị Tăng Hiểu Khê kéo lên xe.
Xe bảo mẫu, lần này chắc chắn không phải Hạ Thiên Tường lái xe, mà là tài xế riêng của nhà họ Cận.
Lúc xe bảo mẫu chạy khỏi biệt thự, Tô Nhược Hân phát hiện chó săn bên ngoài cổng ngày càng đông, thấy xe bảo mẫu thì lập tức đuổi theo, sau đó bất chấp tất cả chụp liên tục ở ngoài xe.
Tô Nhược Hân nhớ trước đó Tăng Hiểu Khê ra ngoài cũng không có nhiều chó săn đuổi theo như thế.
“Bọn họ đến vì con sao?” Tô Nhược Hân thấy hơi khó tin, một người vừa tốt nghiệp cấp ba như cô đáng để những người này theo dõi như thế à?
“Phải.”
“Tại sao?” Tô Nhược Hân thấy khó hiểu.
Tăng Hiểu Khê cười vỗ lên tay Tăng Hiểu Khê, tuỳ tiện nói: “Triệu Giai Linh mà Anna dốc hết sức bảo vệ bị con đánh tàn phế, mà con lại bình yên vô sự ra ngoài, đương nhiên sẽ nổi tiếng rồi.”
“Anna là ai?” Nhưng vừa hỏi xong, cô đột nhiên nhớ ra, hôm qua Hạ Thiên Tường có nói, người tình của ba anh xúi giục Triệu Giai Linh ra tay với cô, thì ra chính là công chúa đó.
“Có rất nhiều người biết là bà ta làm sao?”
“Đúng thế, bà ta đích thân đăng Facebook, nói rằng Triệu Giai Linh là người của bà ta, ai dám động vào một đầu ngón tay của Triệu Giai Linh, bà ta sẽ không bỏ qua.”
“Sau đó thì sao?” Tô Nhược Hân lên mạng tìm tin tức về chuyện cô đánh Triệu Giai Linh tàn phế, nhưng không tra được gì cả, có lẽ đã bị chặn cả rồi, nhưng bây giờ xem ra chuyện đó không bị chặn ở nước ngoài.
“Tối qua bà ta đăng xong thì xóa ngay, sau đó không có hành động gì nữa.”
“Mẹ nuôi, cảm ơn mẹ.” Tô Nhược Hân bèn nghĩ chuyện này chắc chắn có nhà họ Cận nhúng tay vào, hôm qua lúc cô theo Tăng Hiểu Khê về nhà họ Cận, Cận Hồng Huy có nói ông ta cũng bỏ công, không phải đều là công lao của Hạ Thiên Tường.
“Cảm ơn mẹ làm gì, ba nuôi của con chỉ liên lạc với một vài người liên quan, muốn ai đó đưa con ra ngoài mà thôi, còn những chuyện khác đều là công lao của Hạ Thiên Tường, ừm, dù mẹ không thích cậu ta, nhưng không phải công lao của mẹ thì mẹ sẽ không nhận.”
Tô Nhược Hân im lặng.
Cho nên Hạ Thiên Tường đã giải quyết công chúa nước D tên Anna kia rồi à?
Nếu không một công chúa như bà ta, sao có thể vô duyên vô cớ xóa bài đăng của mình, còn mặc cho cô được bảo lãnh ra ngoài chứ.
“Tô Nhược Hân, lát nữa con cứ mua sắm thoải mái, đừng khách sáo, bắt đầu từ bây giờ, con chính là con gái của mẹ, con gái được cưng chiều nhất ở nhà họ Cận.”
Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng, cô có bản lĩnh gì mà trở thành con gái của nhà họ Cận chứ, cũng không biết Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê đã thỏa thuận thế nào, chỉ là đưa cô đến nhà họ Cận ở nhờ mà thôi.
Tô Nhược Hân cho rằng Tăng Hiểu Khê sẽ dẫn cô đến trung tâm thương mại bình thường, sau đó vào cửa hàng đồ hiệu cao cấp nào đó mua mua mua là được.
Không ngờ lúc xe dừng lại, cô lập tức ngơ ngác.
Trước mắt là một toà nhà cao tầng sang trọng toàn màu vàng.
Đúng thế, nhà cao tầng lót gạch mạ vàng.
Trình độ tiếng Anh của cô không tệ, nhưng cô lại không có ấn tượng với tên tiếng Anh trên tòa nhà.
Tăng Hiểu Khê không quan tâm đến nét mặt tò mò của cô: “Đi thôi.”
Tô Nhược Hân đành bước xuống xe, đi theo sát bên cạnh Tăng Hiểu Khê.
Bước trên thảm vàng trải dài vào trong toà nhà, cô không khỏi cảm thán, không biết chủ nhân của toà nhà đồ sộ này yêu vàng đến mức nào.
Mãi đến khi tiến vào trong, Tô Nhược Hân mới biết bên trong càng sang trọng hơn.
Nhưng dường như không có vị khách nào cả.
Có mười mấy nhân viên bán hàng trang điểm khéo léo, nhưng chỉ có hai người khách là cô và Tăng Hiểu Khê.
“Vắng người quá, mẹ nuôi, có phải nơi này chất lượng không tốt không?”
Tăng Hiểu Khê cười đáp: “Chúng ta bao hết nơi này rồi.”
“Bao… bao hết nơi này?”
“Không phải mẹ, là cậu Hạ không muốn những người không liên quan làm phiền con, cho nên mới bao trọn nơi này trước.”
“Ồ.” Lại là Hạ Thiên Tường.
Quần áo nơi này rất đẹp, rất đặc biệt, cảm giác như chỉ cần nhìn thôi đã muốn mặc đã muốn mua.
Gần như mỗi bộ quần áo đều khiến Tô Nhược Hân động lòng.
Có điều sau khi thấy giá trên mác, cô cũng không còn động lòng nữa.
Mấy nhãn hiệu cô vừa xem ít nhất cũng có giá mấy trăm triệu.
“Mẹ nuôi, chúng ta đến cửa hàng khác được không?”
“Con cho rằng mẹ muốn đến à? Đều do tên keo kiệt Hạ Thiên Tường kia hết, dù đưa cho mẹ thẻ vàng, nhưng lại nói chỉ có thể mua quần áo trong cửa hàng của cậu ta, cho nên trông như tiêu tiền của cậu ta, nhưng không biết cửa hàng của cậu ta kiếm được thêm bao nhiêu nữa, keo kiệt, hẹp hòi.”
“…” Tô Nhược Hân cúi đầu xem điện thoại, sau khi nhập tên cửa hàng vào, cô mới phát hiện cửa hàng này quả nhiên là của Tập đoàn Hạ Thị, toàn thế giới chỉ có thành phố lớn trên hai mươi triệu dân mới có một chi nhánh, hơn nữa quần áo các chi nhánh bán ra đều là bản giới hạn.
Bản giới hạn không phải kiểu mỗi loại có mấy chục món.
Mà là mỗi loại chỉ có một món và một kích cỡ.