Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 297: Chương 297: Hội chứng sợ bẩn rất nghiêm trọng




Nhưng, chỉ vừa nhìn, cô đã lấy điện thoại di động ra, nhập vào một câu: “Hạ Thiên Tường, ai cho anh lái chiếc Bugatti rêu rao đỗ ở bên ngoài phòng khám bệnh của em?”

“Gặp em.”

“Anh lái xe sang trọng như vậy tới gặp em, em không gặp.”

Vẻ mặt Hạ Thiên Tường bối rối, lại liếc nhìn dòng chữ trên màn hình của điện thoại. Anh thật sự không nhìn nhầm, Tô Nhược Hân không thích anh lái chiếc xe này tới đây.

Nhưng... trên mạng rõ ràng đều nói con gái thích nhất là ngồi xe hơi sang trọng thưởng thức món ăn ngon.

Sao cô gái nhỏ của anh lại hoàn toàn không giống người thường chứ?

Anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng khám bệnh. Tô Nhược Hân có thể gửi tin nhắn như vậy cho anh, đã chứng minh vào giờ phút này cô đang nhìn về phía anh.

Cô gái nhỏ không đồng ý.

Vậy chính là không vui.

Vì vậy, Hạ Thiên Tường chỉ khựng lại hai giây, đã lập tức gọi cho Phương Tấn. Không chờ Phương Tấn mở miệng, anh đã nói: “Lần trước anh có một người bạn lái chiếc Volkswagen, đúng không?” Xe kia không đắt, chỉ có mấy trăm triệu, tuyệt đối không sang trọng.

“Đúng vậy, ý của cậu Hạ là...”

“Anh thuê rồi lái qua cho tôi. Về phần tiền thuê xe, anh hỏi thử một ngày sáu triệu được không?” Hạ Thiên Tường thật sự không hiểu giá thuê xe ngoài thị trường. Anh chưa từng thuê xe, cũng chưa từng cho thuê xe bao giờ, cho nên anh thật sự không biết. Vì để Phương Tấn nhanh chóng thuê xe và đánh xe qua, anh cũng không dài dòng, đưa ra giá luôn.

Như vậy có thể nhanh hơn.

“Cậu Hạ, có phải quá nhiều không?”

“Không đâu. Tối đa mười lăm phút, tôi muốn nhìn thấy chiếc xe đó.”

“Tôi phải đưa xe đến đâu ạ?” Trong mắt Phương Tấn đã đầy sao rồi. Cho dù anh ta chỉ cần định vị điện thoại của Hạ Thiên Tường, lập tức có thể điều tra ra Hạ Thiên Tường bây giờ đang ở đâu, nhưng anh ta không dám.

Bất luận là ai từng định vị điện thoại của Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường đều sẽ điều tra ngược và phát hiện ra.

Anh ta cũng không dám mạo hiểm chọc giận Hạ Thiên Tường bằng sai lầm lớn bằng trời như vậy.

Anh ta khó khăn lắm mới hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp một ngày, tuyệt đối không thể bị phá rối vào lúc này.

Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn lướt qua xung quanh, nói: “Anh đưa đến trước tòa nhà Khải Đa Lập.”

“Được.”

Hạ Thiên Tường thu xếp xe xong, lập tức gửi lại một tin nhắn cho Tô Nhược Hân: “Em chờ anh, anh sẽ nhanh chóng trở lại.”

Lúc Tô Nhược Hân đang bối rối, lại nghe Điền Hải Niệm nói với vẻ vô cùng mất mát: “Chiếc xe kia rời đi rồi. Hu hu hu, thật sự nhìn còn chưa đủ mà. Cũng không biết cả đời này mình còn có thể nhìn thấy được nữa không.”

Tô Nhược Hân gõ vào đầu cô ta: “Cô lên mạng tìm video, vừa tìm sẽ thấy cả đống. Cô có thể xem mỗi ngày suốt cả tháng mà không đụng hàng.”

“Trong video lắm cái giả lắm. Tôi muốn xem xe thật, xe thật mới có hứng.”

“Vậy còn không phải là bốn bánh xe nâng một thân xe à, đâu có thay đổi gì lớn đâu.” Tô Nhược Hân lơ đễnh nói.

“Được rồi, không nói chuyện xe nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Tô Nhược Hân cúi đầu liếc nhìn tin nhắn lại của người đàn ông kia trên màn hình điện thoại, hơi do dự nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc quên chưa xử lý. Các cô đi trước ăn đi, không cần chờ tôi đâu.”

“Bọn tôi sẽ chờ cô, chắc một hai phút là xong chứ?”

Mặt Tô Nhược Hân đỏ lên: “Có lẽ không... không thể.”

Cho dù có thể, cô cũng muốn nói là không thể.

Cô không thể nói cho các cô ấy biết là cô muốn ở lại chờ Hạ Thiên Tường chứ?

Cô không muốn nhiều người biết chuyện của cô và Hạ Thiên Tường.

Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ tới những lời người đàn ông kia từng nói với cô tối qua, không hiểu sao lại cảm thấy lúc trước anh từ chối ở cùng với cô, tuyệt đối là có nguyên nhân nào đó có thể làm cô không thể tiếp nhận được.

Sau này cô vẫn phải nghĩ cách điều tra ra.

Nếu không cô sẽ cảm thấy có thứ gì đó chắn ngang giữa mình và Hạ Thiên Tường, khó có thể vượt qua.

“Tô Nhược Hân, bụng cô khó chịu à?” Điền Hải Niệm rất đơn thuần hỏi.

“Đúng... đúng là có hơi khó chịu.” Tô Nhược Hân đã biết các cô ấy hiểu nhầm.

Có điều, bây giờ cũng chỉ có thể nói theo sự hiểu nhầm của các cô ấy.

Ai bảo cô không chịu phấn đấu, cứ muốn gặp Hạ Thiên Tường chứ.

“Vậy được, chúng tôi đi trước đấy. Cô cứ chậm rãi ngồi phòng vệ sinh đi, ha ha.” Điền Hải Niệm kéo người rời đi.

Tô Nhược Hân chỉ đành phải đi một chuyến tới phòng vệ sinh mang tính tượng trưng, sau đó đi ra ngoài.

Cô đi tới dưới gốc cây ngoài cửa phòng khám bệnh kia, không ngờ chính là nơi buổi trưa hôm đó vào nửa tháng trước, cô bị Hạ Thiên Tường cúp máy, sau đó anh còn nói bọn họ là bạn bè.

Giây phút đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua.

Cô đang ngây người đứng ở đó, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.

Tô Nhược Hân quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe Sagitar lạ không mấy bắt mắt. Cô nhận ra loại xe này.

Nhà mấy người bạn học thời cấp ba của cô đều mua loại xe này. Có người nói nó có lợi ích kinh tế thiết thực, rất thông dụng.

Chắc là ấn còi gọi bệnh nhân nào đó trong phòng khám bệnh đi ra.

Cô không nghĩ nữa, vừa định quay đầu không để ý tới, lại thấy trong cửa kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt góc cạnh, vô cùng đẹp trai của người đàn ông: “Tiểu Hân, lên xe.”

“À à.” Tô Nhược Hân cũng không biết mình đã lên xe thế nào.

Sau khi lên xe, cô nhìn quanh. Đây rõ ràng là một chiếc xe cũ: “Anh lấy... đâu ra vậy?”

“Mới mua.” Đúng vậy, khi vừa nhận chiếc xe này, anh thông báo Phương Tấn sang tên chiếc xe này cho anh luôn.

Nếu Tô Nhược Hân thích anh lái chiếc xe như vậy, sau này anh sẽ thỉnh thoảng lái nó một lần.

Nhưng, anh quyết định sau buổi trưa hôm nay, nhất định phải phái người cẩn thận rửa sạch chiếc xe này từ trong ra ngoài.

Anh không nổi chịu chiếc xe mà người khác đã dùng qua.

Nhưng... bởi vì Tô Nhược Hân, anh cũng hết cách rồi.

Tô Nhược Hân nghe được Hạ Thiên Tường nói mấy từ 'mới mua', lại há hốc miệng: “Anh mới mua xe đã qua sử dụng?”

“Em không thích à?” Phản ứng của Tô Nhược Hân như vậy là sao? Hạ Thiên Tường bối rối. Anh lại sai rồi à?

Tô Nhược Hân xoay người xuống xe, kéo cửa xe của Hạ Thiên Tường ra: “Em không thích, chúng ta đi bộ là được rồi.”

Cô biết Hạ Thiên Tường có hội chứng sợ bẩn. Buổi sáng ở phòng khám bệnh, lúc rảnh rỗi không có việc gì, cô còn nói chuyện với Phương Tấn một lúc lâu đấy.

Cô đã hỏi Hạ Thiên Tường xử lý bộ vest thay ra trong bữa tiệc tối hôm qua thế nào.

Kết quả, Phương Tấn nói cho cô biết Hạ Thiên Tường thật sự bảo anh ta ném đi.

Hơn nữa, trước khi thay bộ vest mới, anh còn đặc biệt thuê một phòng ở tầng trên của khách sạn này.

Có người nói, trong khoảng thời gian ngắn Hạ Thiên Tường biến mất đó, anh vẫn luôn ở trong phòng tắm tắm và tắm...

Mà tất cả những điều này chỉ vì bị Dụ Mạc kéo cánh tay một cái mà thôi.

Còn nữa, buổi sáng cô nhàm chán gọi điện thoại cho chị Trương hỏi thăm xem chuyện miếng ngọc kia có tin tức không, cũng nói chuyện phiếm với chị Trương thêm vài câu.

Lại nhắc tới chuyện Hạ Thiên Tường có hội chứng sợ bẩn, chị Trương nói thẳng cho cô biết, có một lần xe của Hạ Thiên Tường bị chặn nửa đường, anh đành phải đi bộ một cây số, sau đó lên một chiếc xe con tạm thời chạy tới.

Kết quả, anh chỉ ngồi trên chiếc xe này mười mấy phút, sau khi trở về biệt thự đã nôn ọe suốt cả đêm.

Cho nên, Tô Nhược Hân cương quyết kéo Hạ Thiên Tường xuống.

Cô không muốn anh vì cô mà lái chiếc xe như vậy một lần, sau đó khó chịu suốt một ngày.

Không đáng.

Có điều, Tô Nhược Hân mới đi bộ với Hạ Thiên Tường vài bước, lại phát giác không ổn.

Tất cả người đi qua, không ai là không nhìn Hạ Thiên Tường.

Vì vậy, Tô Nhược Hân quyết đoán làm lại việc trước đây đã từng làm, lập tức lấy từ trong ba lô đeo bên người ra một cái khẩu trang có hình hoạt họa đưa cho Hạ Thiên Tường: “Anh đeo vào. Đương nhiên, nếu anh có, anh cũng có thể đeo cái của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.