Lúc này, cô đột nhiên muốn nấu cho anh ăn.
“Không chê.”
“Vậy em nấu mì được không?”
“Được.”
“Em muốn nấu mì sợi, hi hi.” Tô Nhược Hân cười như một con hồ ly nhỏ.
Chị Chiêm biết nấu, cô học hỏi chị Chiêm là được.
“Được.”
“Hạ Thiên Tường, em chỉ muốn tìm chút cảm giác thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều, em vẫn chưa chắc chắn là có yêu anh không, chỉ là có chút cảm giác mà thôi.” Tô Nhược Hân đến gần mặt nước, lúc đang đợi thuyền hơi, Tô Nhược Hân ngồi xổm xuống vẩy nước, từ tốn nói.
Hạ Thiên Tường suýt đã hỏi có phải cô có cảm giác với Qúy Căn Nguyên không, nhưng sau đó anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Cô nói cô muốn tìm cảm giác, đó là cô đang cho anh và cô cơ hội, cho anh và cô hy vọng, nếu thế, anh cứ tuỳ theo cảm giác của cô thôi.
Bước từng bước về phía trước là tốt nhất.
Rời khỏi đảo, Tô Nhược Hân lên xe Maybach của Hạ Thiên Tường.
Không phải chiếc Mercedes G-Class khi đến nữa.
Người lái xe từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe vẫn còn cười ngây ngô.
Cảm thấy không chân thực như đang nằm mơ vậy.
“Nhược Hân, anh muốn nói với em chuyện này.” Hạ Thiên Tường đang lái xe chợt nghiêm túc cất lời.
“Anh nói đi.” Tô Nhược Hân nghiêng đầu nhìn anh, lúc người đàn ông nghiêm túc, cười vui hay tức giận, anh đều rất đẹp trai, cô thích.
Từ khi phát hiện mỗi lần nghĩ đến anh tim sẽ đập nhanh hơn, cảm giác khi nhìn anh của cô đã khác trước rồi.
“Thật ra ba hôm nay anh là cố ý không quan tâm đến em.” Hạ Thiên Tường chần chừ một lúc rồi nói.
“Anh nói gì cơ? Mấy hôm nay anh cố ý không quan tâm đến em? Sao lại cố ý? Chẳng lẽ anh nói anh thích em là nói đùa, không phải là thật à?” Tô Nhược Hân suýt nhảy cẫng lên.
Nếu không phải đang ngồi trong xe, không gian trong xe không cho phép đứng lên thì cô đã nhảy thật rồi.
“Tô Nhược Hân, những chuyện xảy ra với em gần đây, cả chuyện Triệu Giai Linh làm hại em đều có liên quan đến anh.” Đã đến nước này rồi, Hạ Thiên Tường cảm thấy cần phải nói rõ sự thật cho Tô Nhược Hân.
Như vậy, ít nhất cô còn chuẩn bị tâm lý, đi đến đâu ít nhiều gì cũng sẽ chú ý đến sự an toàn của mình.
“Là người muốn hại anh cắt điện ở giảng đường, sau đó giúp Triệu Giai Linh đâm em à?” Nếu nói thế thì cũng khá hợp lý.
“Phải.”
Tô Nhược Hân im lặng.
Cô nhìn về phía trước xe với ánh mắt sâu thẳm, không nói một lời.
Trong xe lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta có một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác như hít thở cũng phải nhẹ nhàng hơn.
Tựa như chỉ cần thở mạnh, không khí bên trong cũng sẽ mất dần.
Hạ Thiên Tường xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ngồi cạnh ghế lái.
Anh biết cô đang nghĩ gì.
Anh nghĩ, có lẽ cô có thể nghĩ thông suốt.
Đến lúc cô suy nghĩ xong, cô sẽ nói chuyện với anh.
Cho cô một chút thời gian, cũng là cho anh một chút thời gian.
Tô Nhược Hân thật sự vẫn luôn suy nghĩ đến lý do Hạ Thiên Tường bỏ qua cho Triệu Giai Linh.
Anh không nói, cô chỉ có thể tự suy nghĩ.
Dương Mỹ Lan cũng không vui vì Hạ Thiên Tường đã bỏ qua cho Triệu Giai Linh, sao anh có thể không biết anh bỏ qua cho Triệu Giai Linh là đang gián tiếp làm tổn thương cô.
Nhưng anh vẫn bỏ qua.
Cô chợt ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Dù em biết người đứng sau việc cúp điện có liên quan đến người muốn hại anh, nhưng vẫn chưa điều tra ra chứng cứ mà đúng không? Anh muốn lợi dụng Triệu Giai Linh để dụ người kia ra mặt à?”
Đây là suy nghĩ bất chợt của cô.
Cũng không biết có đúng hay không.
Cho nên vừa nghĩ ra thì hỏi ngay.
Nếu không, nghĩ đến Triệu Giai Linh bây giờ vẫn đang ung dung vui vẻ, cô lại thấy ấm ức trong lòng.
Hạ Thiên Tường một tay xoay tay lái, một tay sờ đầu Tô Nhược Hân.
Anh không nói gì, nhưng lại khiến Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra.
“Sao lại không nói với em?” Mấy ngày nay, thật ra khi nghĩ tới chuyện của Triệu Giai Linh, cô vẫn rất bực anh.
“Vì anh cảm thấy em có thể nghĩ ra.”
“Ặc, vậy nếu em nghĩ mãi không ra thì sao? Hạ Thiên Tường, anh không sợ em ghét anh à?”
“Em không ghét anh.”
“…” Tô Nhược Hân cảm thấy có phải cô quá nuông chiều người đàn ông này rồi không.
Khiến anh quá tự tin.
Nhưng khi nghiêng đầu, cô lại nhìn thấy thái độ kiêu ngạo khi nói ra những lời này của anh, rõ ràng là kiêu ngạo vì cô.
“Hạ Thiên Tường...” Tô Nhược Hân cảm thấy mũi chua xót, gọi khẽ một tiếng.
Nếu không phải anh đang lái xe thì cô đã nhào vào lòng anh rồi.
Từ khi cô bị ba mẹ giao cho Lục Diễm Chi, giao cho anh, thế giới của cô đã bắt đầu thay đổi rồi.
Thật ra đến tận bây giờ, cô vẫn không quen được với sự thay đổi đó.
Chỉ là cố gắng làm quen với nó mà thôi.
Vì dù không quen thì cuộc sống vẫn phải trôi qua, không thể thay đổi được.
Cũng may cuối cùng cô cũng suy nghĩ thông suốt một vài chuyện.
“Hạ Thiên Tường, anh không gặp em, không liên lạc với em là muốn từ bỏ tôi, đểemi được an toàn đúng không?”
“Ừ.”
“Nhưng em lại gặp chút phiền phức.”
“Phiền phức gì?” Hạ Thiên Tường hỏi, như kiểu chỉ cần cô nói, anh sẽ giúp cô giải quyết.
“Em nói với Chủ tịch Lục là tôi không có hứng thú với anh, cũng sẽ không làm mợ chủ nhà họ Hạ, em nghĩ nếu thật sự có một ngày em thích anh, thế có phải tôi tự vả vào mặt mình không?” Tô Nhược Hân càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng thì cúi thấp đầu.
“Không sao, lúc em giơ tay vả mặt anh sẽ đỡ thay em, như thế sẽ không đánh trúng nữa, cũng sẽ không đau.” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân với vẻ đùa giỡn.
Cô có thể đừng đáng yêu như thế được không.
Đáng yêu khiến anh dù đang lái xe cũng muốn gặm cô một cái.
Đúng thế, là muốn gặm cô một cái.
“Nhưng em sẽ cảm thấy mất mặt lắm.”
“Không sao, anh sẽ đứng về phía em, cùng nhau mất mặt, có người bên cạnh mặt sẽ dày hơn một chút.”
“Hạ Thiên Tường, xem ra anh là một người rất mặt dày, có phải anh thường xuyên làm chuyện như thế không?”
“…” Hạ Thiên Tường im lặng coi như đáp lời Tô Nhược Hân, anh chỉ mặt dày với cô thôi, những người khác, anh còn chẳng thèm quan tâm.
Buổi tối, mì sợi đều do một mình Tô Nhược Hân nấu.
Hơi vất vả, nhưng cô thấy rất vui.
Lúc cán mì, nét mặt cô rất nghiêm túc, trên trán đầy mồ hôi.
Trứng gà rán cho nhiều muối quá nên hơi mặn, nhưng Chúc Hứa và Hạ Thiên Tường đều rất động viên tinh thần ăn sạch sành sanh.
Ăn mì xong, Tô Nhược Hân bèn đuổi Hạ Thiên Tường về nhà. Đọc