Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 181: Chương 181: Không tầm thường, trông như tiên




Hai người lên đảo nhỏ.

Tô Nhược Hân mới biết chỗ này không như những khu du lịch nhà nông bình thường.

Chỉ có bức tường bên ngoài là trông giống khu du lịch nhà nông thôi.

Còn bước vào trong là có cảm giác như xuyên về thời cổ đại vậy.

Rường cột chạm trổ, màn trướng tầng tầng lớp lớp. Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn chiếc quần mang kiểu dáng hiện đại của mình, đây là chiếc quần mà Hạ Thiên Tường tặng cô hôm cô thi THPT quốc gia đấy.

“Chỗ nãy có Hán phục mới, cô muốn thử không?” Cận Liễm xoa tay đề nghị.

“Thế anh cũng thay sao?”

“Được, cùng thay đi, tôi quên mình thay cùng người đẹp, trai cưng của mẹ bay xa rồi.”

Tô Nhược Hân cười, cô cảm thấy ở cạnh Cận Liễm rất thoải mái.

Người này luôn biết cách chiều theo tâm trạng của cô.

Khác với tác phong không đứng đắn của Hạ Thiên Chiếu, anh ta đầy năng lượng hơn và cũng ấm áp hơn, có cảm giác như là anh trai hàng xóm khiến cô muốn nói gì thì nói vậy.

“Thưa anh Cận, thưa cô, Hán phục ở phòng trưng bày đằng kia. Chỗ chúng tôi còn có trang phục những thời kỳ khác nữa, hai người đều có thể chọn.” Nhân viên đón khách tiến lên giới thiệu cho Tô Nhược Hân và Cận Liễm.

“Chọn Hán phục đi.” Tô Nhược Hân cảm thấy mình và Cận Liễm là người như nhau. Cô thích Hán phục, đề nghị của anh ta cũng là Hán phục.

Nói chung thanh niên bây giờ đều thích Hán phục cả.

Mặc lên người có cảm giác rất nhẹ nhàng thanh thoát.

Tô Nhược Hân chọn bộ đồ màu tím nhạt.

Cô còn chưa thay đồ mà Cận Liễm đã hét to nói cô tầm thường.

Tô Nhược Hân cũng không để ý.

Hôm nay cô muốn tầm thường đấy.

Tầm thường thì tầm thường thôi, trước mặt Cận Liễm, cô thoải mái coi anh ta như anh trai.

Một tím một xanh lam. Khi ai nấy thay xong và đi ra, Tô Nhược Hân vui vẻ soi gương: “Liễm Tử, có tầm thường không?”

“Không tầm thường, trông như tiên.”

Vì thế Tô Nhược Hân thích thú xoay một vòng: “Nhờ anh quay video giúp tôi.”

Cận Liễm rất chuyên nghiệp quay video cho Tô Nhược Hân, không chỉ quay video thôi mà còn cả chụp ảnh nữa.

Chụp xong thì đi vào phòng riêng.

Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống ghế: “Cận thiếu gia, bổn tiểu thư muốn uống rượu.”

“Chủ quán, mang qua đây một vò Nữ nhi hồng.” Cận Liễm gọi như thật.

Thế là Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Vừa cười vừa xem video mà Cận Liễm quay cho cô.

Cận Liễm quay mấy video lận, cô cắt ghép một lúc là ra được đoạn video mình thích.

Sau đó đăng lên tường.

Kèm nội dung là: Người đẹp xuyên về thời Hán Sở tìm một đức lang quân như ý cùng với một vò Nữ nhi hồng.

Đăng xong, Tô Nhược Hân ngẩn người ngồi đó nhìn trạng thái vừa đăng này.

Chưa đến năm giây đã được mười mấy lượt thích rồi.

Có cả bình luận nữa.

Riêng Dương Mỹ Lan đã bình luận tận năm lần.

“Hán phục?”

“Đây là cảm nhận sau khi mặc Hán phục sao?”

“Nhanh chóng báo tên đức lang quân như ý ra, nếu không tớ có hứng thú với cậu đấy.”

Còn những người khác thì đều bình luận bằng nhãn dán có đôi mắt phấn khích biến thành sao.

Cô lẳng lặng nhìn, cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến tận khi thông báo Cận Liễm nhấn thích cô mới lấy lại tinh thần và ngẩng đầu: “Ơ này, video anh chụp mà, anh đang tự thích mình đấy sao?”

“Không không không, nhấn thích vì Hân xinh đẹp chứ đâu phải vì chất lượng video.” Cận Liễm cười nói.

“Coi như anh thức thời. Mau rót rượu cho chị!”

Đúng là vò rượu mang tên ba chữ “Nữ nhi hồng”, vừa mở ra là mùi thơm bay khắp nơi.

Tô Nhược Hân cảm thấy mình thật sự xuyên về thời Hán.

“Nào, uống rượu thôi.”

Nhắn tin cho chị Chiêm, nói giao Chúc Hứa cho chị Chiêm, còn cô sẽ vui chơi cả ngày hôm nay.

Giờ mới nhận ra là đã lâu chưa được thoải mái thế này.

Đến nỗi rượu trong ly cũng thơm một cách thuần túy nữa.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài toàn là hoa sen, bông hồng bông đỏ bông trắng bông tím, bông nào bông nấy cũng đẹp cả.

Ăn cơm ở nơi thế này, chắc chỉ con nhà giàu có như Cận Liễm mới nghĩ ra được thôi.

Một sự hưởng thụ tuyệt vời.

Đồ ăn cũng do Cận Liễm gọi.

Cô không thích ăn ngọt, nhưng dù đồ ăn ở đây bỏ đường thì cũng ngon thôi.

Rất có cảm giác của chốn thôn quê.

Họ gọi tám món. Khi Cận Liễm gọi món, Tô Nhược Hân nghĩ lãng phí quá.

Cô với Chúc Hứa tổng là hai người nhưng gọi bốn món mà vẫn thừa một nửa.

Nhưng khi món được dọn lên, Tô Nhược Hân mới nhận ra mình đã sai.

Món ăn nào ở đây cũng rất tinh tế.

Đúng thế đó, chỉ có thể dùng “tinh tế” để miêu tả thôi.

Siêu ít.

Có cảm giác một người ăn một miếng thôi là hết dĩa rồi.

Vì thế, món đầu tiên chỉ mất có ba phút, Cận Liễm chỉ ăn một miếng, còn lại đều bị cô ăn sạch.

Ăn rất ngon.

Khi món thứ hai được bưng ra, Tô Nhược Hân thả chậm tốc độ lại, nếu không cô sẽ có cảm giác là cô đang ăn một mình.

Tốc độ của cô khiến Cận Liễm cũng ngại gắp thức ăn.

Uống một hớp rượu: “Cận Liễm, cảm ơn anh nhé.”

“Khách sáo làm gì. Trai cưng của mẹ chỉ được thế này thôi, cô đừng chê đấy.”

“Không đâu không đâu, anh tốt mà, tôi rất hài lòng.” Hình như đây là lần thứ hai được một người đàn ông mời đi ăn. Tô Nhược Hân bỗng nhận ra, từ trước đến giờ Hạ Thiên Tường chưa bao giờ hẹn cô đi ăn ở một nơi thanh tịnh đẹp đẽ thế này cả.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà uống thêm hai ngụm rượu Nữ nhi hồng.

Thật ra thì uống vào bụng cũng không có cảm giác gì cả.

Tại tửu lượng của cô kém sẵn rồi.

Uống đại một ít cũng đã bị tính là nhiều.

Nghĩ đến đây cô ngẩng đầu nhìn Cận Liễm: “Nếu tôi uống nhiều thì anh phải có trách nhiệm đưa tôi về chung cư đấy.”

Vì Tăng Hiểu Khê nên cô lựa chọn tin tưởng Cận Liễm.

“Được, uống hết ly này rồi thôi.” Cận Liễm nói rồi cũng cầm ly rượu lên và uống một ngụm, sau đó cầm bình rượu trên bàn xuống.

Trông như kiểu sợ cô thành ma men vậy, thái độ đầy đề phòng.

Tô Nhược Hân đương nhiên hiểu rõ tửu lượng của mình. Thật ra dù Cận Liễm không cầm đi thì cô cũng không uống tiếp đâu.

Dù gì cũng là rượu đế, uống dễ say lắm.

Vừa ăn vừa ngắm sen nên Tô Nhược Hân không xem điện thoại nữa.

Vì cô không muốn xem nữa.

Có cả nút thích và bình luận của Cận Liễm, nhưng lại không có gì của người ấy cả.

Chính cô cũng hơi mơ hồ, không ngờ mình lại chờ mong thông báo nhấn thích của Hạ Thiên Tường đến thế.

Đáng tiếc, người đó không nhấn thích và cũng không bình luận.

Tô Nhược Hân chỉ ăn ăn ăn và ngắm sen thôi.

Nhưng lại ăn với tốc độ siêu chậm của loài rùa.

Ngồi trong phòng riêng nhìn ra hồ sen vô tận, bất chợt cô không muốn về nội thành nữa.

Cứ dạo chơi thế này cũng tốt mà.

Thi THPT quốc gia xong được ba ngày rồi nhưng hôm nay là lần đầu cô đi ra ngoài chơi.

Trang cá nhân của bạn bè toàn là ảnh đi du lịch, so với họ cô kém xa.

Thứ duy nhất thu hút sự chú ý mọi người của cô trong mấy ngày gần đây chính là bộ Hán phục trên người cô lúc này.

Điện thoại của Cận Liễm đổ chuông.

Anh ta nghe máy.

Tô Nhược Hân tiếp tục ăn, thỉnh thoảng lại uống tí rượu, chỉ uống một chút xíu thôi.

“Tô Nhược Hân, một người bạn của tôi đến đây nên tôi phải qua đó chào hỏi.” Cận Liễm nghe máy xong thì nói.

Tô Nhược Hân hất tay: “Anh đi đi. Lát nữa tôi cũng gọi điện thoại cho dì Tăng để báo cáo tình hình.”

“Tôi sẽ gọi cho mẹ tôi, tôi sẽ báo cáo. Tô Nhược Hân, cô không được gọi.”

“Haha, anh sợ gì vậy? Sợ tôi nói với dì Tăng là tôi thích anh, nhất định phải có được anh và bám víu lấy anh hả? Yên tâm, tôi không làm thế đâu.” Cô nhớ rõ chuyện anh ta tự chế nhạo mình là “trai ngoan của mẹ“.

Cận Liễm hơi gấp gáp: “Tô Nhược Hân, thật sự là tôi không cần cô gọi cho mẹ tôi đâu. Tôi sẽ tự nói với bà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.