Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 81: Chương 81: Kinh ngạc




Tuy cô gái rất nhỏ nhưng trông rất trong sáng, là kiểu càng nhìn càng thấy xinh, vì thế chỉ chần chừ giây lát, anh ta đã đồng ý: “Đăng ký đã rồi cô có thể đi vào.”

“Tô Nhược Hân.” Tô Nhược Hân đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.

“Mời cô Tô vào.” Bảo vệ đăng ký tên và số điện thoại của Tô Nhược Hân xong thì cho cô vào.

Tô Nhược Hân bước vào sảnh của toà nhà.

Cô lập tức kinh ngạc.

Từ sau khi bị ép kết hôn với Hạ Thiên Tường, cô đã lên mạng tìm kiếm mọi thứ về anh và tập đoàn Hạ Thị. Cô biết Hạ Thiên Tường là người giàu nhất nước Z, cũng biết biệt thự nhà họ Hạ rất giàu có, nhưng vẫn không ngờ một toà nhà của tập đoàn Hạ Thị thôi cũng giàu có đến mức độ này.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng tới mức có thể soi gương, có hoa văn mà cô chưa thấy bao giừ, thoạt nhìn là hoa văn tự nhiên.

Sảnh cao chừng sáu tầng lầu, đèn chùm pha lê rủ xuống từ trần nhà, ánh sáng xanh nhạt chiếu sáng mọi ngóc ngánh xinh đẹp của toàn bộ đại sảnh.

Ngoài ra còn có cách bài trí trong sảnh, từ vật trang trí nhỏ nhất đến bàn gỗ chạm khắc hoa ở quầy lễ tân, tất cả đều cho thấy sự giàu có của tập đoàn Hạ Thị.

“Cô gái, xin hỏi cô tìm ai vậy?” Nhân viên lễ tân nhìn thấy Tô Nhược Hân thì hơi ngẩn ra.

Nhưng bảo vệ đã cho vào thì đương nhiên cũng phải khách sáo một chút.

“Hạ Thiên Tường.”

Cô vừa nói ra cái tên này, cô nhân viên kia lập tức sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người dám gọi thẳng tên Hạ Thiên Tường ở công ty thế này: “Tốt nhất cô đừng gọi tên Tổng giám đốc Hạ của chúng tôi một cách bừa bãi như thế.”

Tô Nhược Hân chớp mắt, cô gọi tên Hạ Thiên Tường thì có gì không đúng à?

Nghĩ tới đây là công ty của anh, ở một nơi như công ty, gọi thẳng tên anh có vẻ không hay lắm, vì thế cô mím môi sửa lại: “Tôi tìm Tổng giám đốc Hạ.”

“Cô có hẹn trước không?” Nghe thấy Tô Nhược Hân sửa lại, nét mặt nữ nhân viên trở nên khinh thường.

Nghĩ đến Tống Tử Hàm vừa mới đi vào, cô ta lại không cho Tô Nhược Hân sắc mặt tốt nữa, phỏng chừng cô cũng giống như những người phụ nữ xông vào toà nhà công ty như trước đây, yêu thích phong thái của Tổng giám đốc Hạ muốn tới đây để được thấy anh một lần, nhưng đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị, sao có thể là người mà một cô gái nhỏ muốn gặp là có thể gặp được.

Nhưng theo luật lệ và chế độ của công ty, hỏi xem có hẹn trước không là điều cực kỳ cần thiết.

Như vậy mới không gây mất trật tự công ty.

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ: “Có hẹn bằng lời nói.”

“Cô hẹn bằng lời nói với ai?” Nghe thấy Tô Nhược Hân nói hẹn bằng lời nói, lúc này nữ nhân viên đã nhận định rằng Tô Nhược Hân muốn trà trộn vào để gặp Hạ Thiên Tường.

“Tổng giám đốc Hạ.” Tô Nhược Hân bình tĩnh nói, đây là sự thật, cô không nói dối.

“Xin lỗi, hẹn bằng lời nói thì không được, chỉ có hẹn bằng văn bản mới được vào, xin lỗi cô, mời.” Nữ nhân viên nói rồi làm động tác tay hướng về phía cửa, ý mời Tô Nhược Hân ra ngoài.

“Cô chắc chắn không cho tôi vào?” Tô Nhược Hân quay người nhìn về hướng thang máy, người phụ nữ đi vào trước cô đã vào thang máy rồi.

“Vâng, mời.” Nữ nhân viên lại chỉ về hướng cửa, một nữ sinh mặc đồng phục học sinh mà cũng muốn gặp Tổng giám đốc của họ, điều này là không thể.

Tô Nhược Hân khẽ liếc nhìn nữ nhân viên, nhưng cũng không phản bác, sau đó bước ra ngoài.

Nữ nhân viên ở phía sau cảm thấy hơi hoảng không rõ lý do, cô ta kéo một đồng nghiệp khác rồi hỏi: “Chẳng lẽ người Tổng giám đốc Hạ bảo chúng ta cho vào không phải Tống Tử Hàm mà là nữ sinh này?”

“Không thể nào, Tống Tử Hàm dáng người đầy đặn tuyệt đẹp, nữ sinh này chẳng thể bằng được một nửa. Là Tống Tử Hàm đấy, không cần để ý đến kiểu nữ sinh si mê Tổng giám đốc Hạ của chúng ta đâu, quá nhiều, chẳng để ý hết được.”

“Chứ sao nữa, không chỉ những nữ sinh biết Tổng giám đốc Hạ, nữ nhân viên của công ty chúng ta chẳng phải cũng đều như vậy sao? Cứ thấy Tổng giám đốc Hạ là lại muốn được dán người lên.”

“Vậy thì có ích gì, muốn cũng không dám, bọn họ không có gan đó.”

“Ai dám có gan đó, nghe nói lúc trước có một nữ nhân viên vì để bám lấy Tổng giám đốc Hạ mà cố ý trẹo chân ngã về hướng Tổng giám đốc, kết quả Tổng giám đốc đang đi ngang qua cô ta còn chẳng thèm cho cô ta một cái liếc mắt, cứ thế tránh đi. Cô ta không chỉ bị trẹo chân mà còn đen hơn, chống nạng cả tuần vẫn không khỏi, sau này không biết thế nào mà bị công ty đuổi việc rồi.”

“Đúng đúng, sau đó không còn nữ nhân viên nào dám mạo hiểm đến gần Tổng giám đốc Hạ nữa.”

“Nữ sinh vừa rồi đúng là không biết tự lượng sức mình, dáng người phằng lì như sân bay, đừng nói là không lọt vào mắt của Tổng giám đốc Hạ, đến người đàn ông bình thường cũng chẳng thích nổi.”

Tô Nhược Hân đang đi đến cổng đột ngột quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ nhân viên vừa nói câu đó: “Tôi có lọt vào mắt đàn ông hay không cũng không liên quan đến cô.”

Nữ nhân viên không ngờ lại bị Tô Nhược Hân nghe thấy, còn bị phản bác lại nên không khỏi cáu kỉnh: “Cô xông vào công ty chúng tôi là có liên quan đến tôi.”

Tô Nhược Hân cau mày, khi tới cô còn hứng thú, bây giờ thì cô chẳng còn tâm trạng gặp Hạ Thiên Tường nữa, vì thế lấy điện thoại ra gọi cho anh, đầu bên kia nghe máy rất nhanh: “Tới rồi à? Sao còn chưa lên?”

Hạ Thiên Tường vừa nói xong thì cửa văn phòng mở ra, Tống Tử Hàm bước vào với nụ cười trên môi: “Thiên Tường, lâu rồi không gặp.”

Tô Nhược Hân nghe câu đầu tiên sắc mặt còn dễ chịu, nghe thấy giọng nữ câu sau thì sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Về rồi.”

Nói xong cô lập tức cúp máy.

Cô vừa mới xong câu “về rồi”, Hạ Thiên Tường nhìn Tống Tử Hàm trước mặt, lại ngẫm lại ý nghĩ của hai chữ “về rồi” này, anh thoáng chốc đã hiểu ra, cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với thư ký bên ngoài: “Ai cho vào thì tự đến bộ phận nhân sự làm thủ tục xin nghỉ đi.”

Câu nói này khiến thư ký bên ngoài và Tống Tử Hàm đều sững sờ.

Hạ Thiên Tường chỉ đi mấy bước ngắn đã tới thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.

Thang máy cao cấp nhất hơn mười giây đã xuống đến sảnh toà nhà, nhưng anh vẫn còn thấy chậm.

Nhân viên nữ ở quầy lễ tân nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì cũng sững sờ, Tống Tử Hàm vừa đi lên, Hạ Thiên Tường lại đi xuống, thế này… có vẻ không đúng.

“Chào Tổng giám đốc Hạ.” Cô ta cung kính chào hỏi, không hiểu sao lại nghĩ đến nữ sinh vừa bị bọn họ đuổi ra ngoài, sau đó thì thấy hoảng hốt.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó chạy thẳng ra khỏi toà nhà công ty.

Anh vừa nhìn đã thấy Tô Nhược Hân đang cô đơn đứng ở bến chờ xe buýt cách đó hơn mười mét.

“Nhược Hân, lại đây.” Giọng nam bá đạo vang khắp không gian công cộng.

Thu hút mọi người đàn ông và phụ nữ đang đi ngang qua đều nhìn về phía anh.

Chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest đen đang tiến thẳng tới chỗ một cô gái nhỏ.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, cho dù có chạy cũng không giấu được khí chất tôn quý rõ ràng toát ra từ người anh.

Tô Nhược Hân đang đợi xe buýt, bất chợt nghe thấy tiếng gọi này, cô quay đầu lại thì thấy Hạ Thiên Tường đang chạy về phía mình, cô không ngờ anh lại đến nhanh như vậy, nhưng cô vẫn quay người, mặc kệ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.