Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 162: Chương 162: Là anh hại tô nhược hân




“Đúng thế.” Dương Mỹ Lan càng nói càng tức.

Hai người bước ra khỏi cổng trường.

Hạ Thiên Tường cao lớn đứng ở đó chờ Tô Nhược Hân ra.

Dương Mỹ Lan vừa thấy anh đã hừ lạnh: “Tô Nhược Hân, tớ đi trước đây, tạm biệt.”

Cô ta không muốn để ý đến Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lịch sự gật đầu với cô ta, dường như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của cô ta.

Sau đó anh nhìn vào Tô Nhược Hân rồi không rời mắt nữa: “Có chỗ nào không khỏe không?”

“Không có, tôi rất khoẻ, đi thôi. Tôi muốn về căn hộ, tôi nhớ Hứa Hứa rồi.”

“Ừ.” Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân lên xe, thấy tâm trạng cô không tồi, anh cũng thả lỏng đôi chút: “Hứa Hứa không biết gì cả.”

“Ừm, biết phải làm thế nào, dạo này thằng bé vẫn đi nhà trẻ mỗi ngày chứ?”

“Ừ, chắc thằng bé chưa sống tập thể từ nhỏ bao giờ nên thích đi nhà trẻ lắm, thể hiện cũng rất tốt.”

Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường nói về Chúc Hứa mà có cảm giác như đã cách một đời, chỉ ngủ mấy ngày thôi, khi tỉnh lại mọi thứ đều đã thay đổi.

Cô không hỏi anh về chuyện của Triệu Giai Linh.

Anh làm gì chắc chắn đều có lý do của anh.

Trở về căn hộ, chị Chiêm đã nấu xong cơm tối, cũng đã đón Chúc Hứa về.

Chúc Hứa vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã ôm chặt cô không buông, có vẻ như rất nhớ cô, cứ bám chặt lấy cô mãi.

Mãi đến khi ăn xong, cậu bé mới buông tay Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ, sau này nếu dì không có thời gian, không kịp về để thăm Tiểu Hứa thì cho Tiểu Hứa đi thăm dì được không? Cháu sẽ không làm ảnh hưởng dì học tập đâu, chỉ đứng nhìn dì từ xa thôi được không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ lấy lòng làm nũng, đứa bé này thật sự rất nhớ cô.

“Sau này dì sẽ không đi lâu như vậy nữa.”

Lúc này sắc mặt Chúc Hứa mới tốt lên: “Dì nhỏ ăn sườn đi.” Cậu bé ân cần gắp sườn cho Tô Nhược Hân, chỉ muốn gắp hết những món ngon nhất trên đời cho cô.

Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân lập tức về phòng mình.

Cô tỉnh lại, nhưng còn phải tham gia một cuộc chiến nữa phải chiến đấu.

Ngày mai có hai môn thi, cô phải nghiêm túc làm thật tốt.

Bởi vì thi thiếu một môn là cô đã không còn đường lùi nữa rồi.

“Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường gọi cô.

“Hả?” Tô Nhược Hân quay người lại nhìn anh.

“Không cần quan tâm thành tích thế nào, chỉ cần em thích thì cứ học khoa y đại học T đi.” Anh đã hứa với cô thì sẽ không thay đổi.

Tô Nhược Hân hơi giật mình, cô vẫn luôn làm ra vẻ không để tâm, cô tưởng Hạ Thiên Tường không nhìn ra nhưng không ngờ thật ra anh vẫn luôn biết cô rất để ý đến chuyện có thể thi được vào khoa y đại học T hay không.

“Cố gắng thi tốt mỗi môn trước đi đã, những chuyện khác chờ có kết quả rồi tính, không vội.”

Cô bỗng nhiên phát hiện rõ ràng là cô bị thương mới bỏ lỡ một môn, kết quả là Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường còn lo lắng hơn cả cô.

“Được rồi, học bài đi.” Hạ Thiên Tường nhìn cô đi vào phòng, không quấy rầy cô nữa mà ngồi xuống sofa bắt đầu làm việc.

Anh đã mấy ngày không làm việc rồi.

Vì vậy Tô Nhược Hân vừa tỉnh lại, anh đã nhận được vô số cuộc điện thoại.

Còn anh cũng chẳng thể trốn tránh được công việc.

Anh bật laptop lên.

Là tin nhắn của Lục Diễm Chi.

“Thiên Tường, con vẫn không để tâm đến lời cảnh cáo của mẹ ạ? Lần này Tô Nhược Hân bị thương, con nên rút ra bài học rồi chứ.”

“Con biết rồi.” Hạ Thiên Tường đáp lại một câu rồi tắt hộp thoại.

Căn hộ yên tĩnh, Chúc Hứa đang chờ đồ chơi, còn Tô Nhược Hân thì đang học trong phòng.

Cảm giác gia đình tuyệt vời này có lẽ sau đêm nay sẽ không bao giờ có nữa.

Ít nhất thì anh sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa.

Lục Diễm Chi nói đúng, lần này là anh làm hại Tô Nhược Hân.

Xem ra là Triệu Giai Linh đã đâm Tô Nhược Hân bị thương.

Nhưng sự số mất điện ấy chắc chắn không phải Triệu Giai Linh làm.

Có ai đó hợp tác hành động với cô ta.

Vậy nên cô ta mới có thể dễ dàng làm hại Tô Nhược Hân được như vậy.

Nếu lúc đó anh ở bên cạnh cô thì sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng anh lại không ở đó.

Mười ngón tay lướt nhanh trên laptop, anh giải quyết công việc nhưng trong lòng lại không cách nào hoàn toàn bình tĩnh được.

Tô Nhược Hân đã ngủ.

Hạ Thiên Tường cũng chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm nay anh đều không vào phòng ngủ của cô.

Không còn lặng lẽ đến ôm cô, hôn cô nữa.

Những hành động nhỏ đã từng nghiện ấy không phải anh không muốn làm, mà là anh nói với mình rằng không được làm như thế nữa.

Nếu không anh thật sự sẽ hại cô.

Từng chuyện từng chuyện, mỗi lần Tô Nhược Hân bị thương đều liên quan đến anh.

Cái chết của Chúc Yên cũng liên quan đến anh.

Mới sáng sớm Tô Nhược Hân đã thức dậy.

Cô phải đọc sách.

Coi như là nước đến chân mới nhảy.

Thật sự là do thi thiếu một môn nên cô không tự tin, chột dạ.

Chị Chiêm đã nấu xong bữa sáng, cũng đã gọi Chúc Hứa dậy.

Tô Nhược Hân ngồi xuống liền thấy đồ ăn trước mặt.

Một miếng giăm bông và hai quả trứng được xếp trên đĩa.

“Tiểu Hứa, đây có phải tác phẩm của cháu không?” Giăm bông tượng trưng cho số 1, trứng tượng trưng cho số 0, một miếng giăm bông và hai quả trứng tượng trưng cho một trăm điểm.

“Đúng đó, tối qua Tiểu Hứ lén dặn tôi sáng nay nhất định phải chuẩn bị đĩa này cho cô sớm một chút, cô Tô mau ăn đi, đạt điểm tốt trong bài kiểm tra nhé.”

“Ha ha, cảm ơn Tiểu Hứa.” Tô Nhược Hân xoa đầu Chúc Hứa, bắt đầu ăn.

Chúc Hứa thấy cô ăn hết thì hưng phấn vỗ tay: “Chắc chắn dì sẽ thi được điểm tuyệt đối, đừng để Hứa Hứa thất vọng nhé.”

“Ừm, dì sẽ cố gắng.”

Trong bữa ăn này, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa tương tác rất nhiều, nhưng Hạ Thiên Tường lại gần như không lên tiếng, chỉ im lặng ăn sáng.

Trong đầu Tô Nhược Hân chỉ nghĩ đến chuyện thi đại học, vậy nên không nhận thấy sự thay đổi của Hạ Thiên Tường.

Ăn sáng xong, chị Chiêm đưa Chúc Hứa đến nhà trẻ, Hạ Thiên Tường đưa Tô Nhược Hân đến trường thi.

Xuất phát sớm mới an toàn.

Nếu tắc đường mà đến trễ, bỏ lỡ thêm một môn thi thì kỳ thi lần này của cô sẽ thật sự coi như xong.

Liên tiếp hai môn.

Cả ngày hôm nay, tinh thần Tô Nhược Hân luôn ở trạng thái tinh thần cực độ căng thẳng.

Đây là trạng thái mà cô chưa bao giờ có trong những kỳ thi trước đây.

Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nếu cô không thi thiếu một môn thì đã không lo lắng thế này.

Khi bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, cô mới hoàn toàn thả lỏng.

Dù giáo viên các môn vẫn chưa đưa đáp án, cô vẫn chưa tự chấm điểm cho mình, nhưng trong lòng cô cũng tự tin.

Thành tích của ba môn đều sẽ không thấp.

“Tô Nhược Hân, cậu thi thế nào?” Dương Mỹ Lan đang chờ cô.

“Cũng được, cậu thì sao?”

“Tàm tạm, cũng không phải cậu không biết tớ thi thế nào thì cũng chỉ từng đó điểm.”

“Ha ha, chắc điểm thi lần này của tớ cũng tầm điểm của cậu, như vậy trong lòng cậu thấy cân bằng rồi chứ?” Tô Nhược Hân cười, vỗ vai cô ta.

Dương Mỹ Lan chợt xụ mặt: “Rõ ràng cậu có thể đạt được điểm cao hơn, tớ chỉ ước được xé nát mặt Triệu Giai Linh.”

Kết quả, nói một hồi Dương Mỹ Lan giơ tay lên chỉ: “Tô Nhược Hân, cậu nhìn đi, là Triệu Giai Linh đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.