Dù căn phòng kia rất nhỏ, nhưng anh vẫn ở lại.
Nơi đó không rộng rãi sáng sủa, cũng không sang trọng đắt tiền, chỉ vì từng ở cùng cô.
Vừa nghĩ như thế, tâm trạng buồn bã lập tức trở nên tốt hơn.
Cô chợt không còn tức giận nữa.
Cũng không vội vã muốn biết nguồn gốc của viên ngọc kia.
Mọi việc chắc chắn đều có lý do.
Đợi điều tra rõ ràng, giải quyết xong xuôi, có lẽ anh sẽ quay về bên cạnh cô, cô vẫn muốn tin tưởng Hạ Thiên Tường.
“Đúng, trước khi cậu Hạ xảy ra tai nạn giao thông, cũng chưa gặp cô, cậu ấy đều ở lại khách sạn kia, tôi còn từng đưa đồ đến đó, là Chủ tịch Lục bảo tôi đi, dù gì cũng là mẹ con, bà ấy thỉnh thoảng sẽ bảo phòng bếp hầm ít canh gà canh xương đưa đến cho cậu chủ tẩm bổ, cậu chủ quá bận rộn, bận đến mức còn không quan tâm đến ba bữa ăn.”
“Vậy Chủ tịch Lục cũng không yêu cầu anh ấy về nhà ở sao?”
“Đương nhiên là có, nhưng cậu chủ vẫn không về, khi đó thỉnh thoảng cậu chủ chỉ về nhà một lần, trong nhà sẽ như mừng năm mới, gần đây trong nhà đều có không khí như thế, tiếc là không biết vì sao hôm qua cậu chủ lại không về nhà rồi, hầy.”
Tô Nhược Hân cũng thở dài theo: “Chị Trương, nhớ giúp tôi hỏi thăm chuyện viên ngọc, hôm nay tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây.” Dù gì nơi này cũng là địa bàn của Lục Diễm Chi, Hạ Thiên Tường không có ở nhà, cô ngồi được một lát rồi, vẫn nên đi thôi.
Bữa sáng của nhà họ Hạ, Hạ Thiên Tường không có ở nhà, cô cũng không thể ở lại dùng bữa.
Có điều cô thật sự thấy nhớ món bánh bao súp của nhà họ Hạ rồi.
Dù sáng hôm qua đã ăn, nhưng bây giờ vẫn muốn ăn.
Rất ngon.
“Được, cô Tô đi thong thả.” Chị Trương khách sáo tiễn Tô Nhược Hân ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của cô không ngừng lắc đầu.
Bầu không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ.
Tô Nhược Hân chậm rãi bước đi trên con đường của khu biệt thự.
Cô không chạy bộ.
Cô chỉ muốn bước đi như thế, để tâm trạng đè nén của mình được thư giãn.
Vẫn luôn thế này cũng không tốt.
Hiểu y thuật rồi, cô mới biết rất nhiều bệnh đều bắt đầu từ việc tâm trạng không tốt xâm nhập vào cơ thể con người.
Sau đó ngày một tăng lên, cuối cùng sẽ đến thời kỳ cuối của căn bệnh, khi đó muốn chữa trị sẽ khá là phiền phức.
Thời gian còn sớm, cô ra khỏi khu biệt thự, trên đường lớn có mấy nhân viên vệ sinh, có người chạy bộ, có người đi chợ sớm, người dần dần trở nên đông đúc.
Ánh mặt trời cũng trở nên rạng rỡ.
Một ngày rất đẹp.
Cô không nên bị Hạ Thiên Tường làm ảnh hưởng tâm trạng.
Cô gặp một tiệm ăn sáng, thấy đông người thì bèn đi vào, gọi một bát cháo, một phần rau hẹ, một đĩa đồ ăn nhỏ, sau đó ăn ngon lành.
Dạ dày ấm áp, tâm trạng thoải mái.
Thật ra thì trời vẫn không sập xuống.
Là vì cô chưa từng trải qua chuyện như thế, cho nên mới thấy hoảng hốt.
Ăn sáng xong, Tô Nhược Hân quét mã trả tiền, sau đó bước lên trạm xe buýt đi làm.
Có điều hôm qua là Hạ Thiên Tường tự mình đưa cô đến phòng khám kia, còn hôm nay cô phải tự ngồi xe buýt đi.
Từ Bugatti đến xe buýt, tuy có cảm giác khác nhau một trời một vực, nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy rất chân thực.
Cô vốn là một người ba không thương mẹ không yêu, sau này vẫn nên đón Chúc Hứa về sống nương tựa lẫn nhau thì hơn.
Vẫn may là cô vẫn còn Tăng Hiểu Khê thương cô.
Thương cô còn hơn cả mẹ ruột.
Thật sự đã rất thoả mãn rồi.
Cuộc đời cô có thể phát triển đến mức độ này đã là tốt lắm rồi.
Vừa đến phòng khám mới, cô lập tức đi trình diện.
Lần này không có người xếp hai hàng hoan nghênh như hôm qua.
Nhưng đồng nghiệp từ bác sĩ đến y tá gặp cô đều rất thân thiện.
Dù không quá nhiệt tình, nhưng cũng sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt khác, khiến cô rất thoải mái.
Lần này Mạc Tử Đơn sắp xếp rất tốt.
Cô cứ thế lặng lẽ trở thành một thành viên của phòng khám.
Với thân phận thực tập sinh.
Tô Nhược Hân không chuyên chú vào một bộ phận nào.
Cô chỉ là chân chạy vặt, nơi nào bận cô sẽ chạy đến đó giúp.
Cả buổi sáng cô như một con quay, nhưng lại rất vui vẻ.
Không thể không nói, phòng khám của Mạc Tử Đơn thật sự rất hút khách.
Việc này chứng tỏ sự quản lý và phục vụ của phòng khám đều rất đạt tiêu chuẩn, cộng với danh tiếng của Mạc Tử Đơn, từ buổi sáng đến giờ nghỉ trưa, chưa có giờ nào là không có bệnh nhân.
Tan làm.
Bác sĩ y tá đều rời đi, chỉ còn lại người trực ban, Tô Nhược Hân dọn dẹp xong quầy y tá, đang định ra ngoài tìm một quán ăn nhỏ để ăn bữa trưa, thì y tá Tiểu Điền đã gọi cô lại: “Tô Nhược Hân, hôm nay là ngày đầu tiên em đến đây, đi ăn với bọn chị đi.”
“Được.” Tô Nhược Hân cười đồng ý, cô cởi áo blouse trắng xuống, sau đó đi ra ngoài với hai y tá.
Hạ Thiên Tường có xuất hiện trong cuộc đời của cô hay không thì cô vẫn phải sống tiếp.
Kết quả vừa mở cửa định ra ngoài, đối diện có một chiếc xe nhỏ dừng lại, sau đó tài xế nhảy xuống xe, mở cửa xe ra rồi nói: “Ba, ba sao rồi? Đã đến phòng khám, để bác sĩ Mạc khám cho ba, sẽ có thể khoẻ lại nhanh thôi.”
Tiểu Điền nghe thấy thế thì đi đến gần, ân cần hỏi: “Ông cụ khó chịu ở đâu ạ?”
“Bệnh cũ, đau dạ dày, bác sĩ Mạc có ở đây không?” Người đàn ông xoay người hỏi.
“Hôm nay bác sĩ Mạc không bắt mạch ở đây, anh cũng biết đấy, ông ấy rất bận rộn, mỗi tuần chỉ có sáng thứ năm là đến đây khám bệnh thôi.” Mười mấy phòng khám đều thuộc chuỗi phòng khám của ông ta, nơi nào ông ta cũng đều phải đến một chút.
“Bác sĩ Mạc không có ở đây?” Ông cụ đang chậm chạp đứng dậy hơi không vui nhìn về phía y tá Tiểu Điều.
“Vâng ạ, hôm nay là thứ tư, sáng mai ông ấy mới đến đây khám bệnh.”
“Con trai, vậy sáng mai chúng ta hẳn đến.” Ông cụ nhìn về phía con trai mình, không định xuống xe.
“Ba, ba đau dạ dày đến mức mặt mũi tái mét, không ăn được gì rồi, nếu còn không khám bệnh lỡ xảy ra chuyện gì, con phải ăn nói thế nào với mẹ đây? Bác sĩ Mạc không có ở đây thì bảo bác sĩ khác khám trước cho ba, truyền nước biển rồi xử lý tạm, cũng đỡ hơn phần nào, sau đó sáng mai lại đến nhờ bác sĩ Mạc khám bệnh, sáng mai con trai sẽ hẹn trước cho ba, thế có được không?”
Con trai rất hiếu thảo, làm như thế là cách hợp lý nhất rồi: “Anh này nói đúng, bác à, bác vẫn nên vào truyền nước trước thì tốt hơn.”
“Ặc, một con nhóc như cô thì biết cái gì, về nhà, ngoài bác sĩ Mạc, tôi không cho ai khám bệnh nữa cả.”
“Ba, ba xem ba kìa, chúng ta đến cũng đã đến rồi, truyền nước xong hẳn đi, có được không?” Con trai tiếp tục khuyên.
“Không được.” Ông cụ vẫn cố chấp muốn đi.
“Vậy để con mua thuốc, mua thuốc xong chúng ta lại về.”
Tiểu Điền thấy không thể khuyên được, nghĩ đến chuyện trong phòng khám có bác sĩ và y tá trực ban, bèn kéo Tô Nhược Hân đến: “Chúng ta đi thôi, có bác sĩ Giang ở đây rồi.”
“Đợi em một lát.” Nhưng Tô Nhược Hân lại cười nói: “Đợi em hai phút, em sẽ ra ngay.”
Nói xong, cô xoay người đi về phòng khám, đuổi theo người đàn ông kia, anh ta đã nhờ bác sĩ kê thuốc, sau đó cầm toa thuốc đến phòng mua thuốc là có thể rời đi, Tô Nhược Hân chạy đến: “Bác sĩ Giang, kê cho tôi mấy vị thuốc Đông y.”
“Tô Nhược Hân, cô không thoải mái sao?” Bác sĩ Giang kê đơn cho người đàn ông xong bèn trả thẻ lại cho anh ta.