Liều lượng thuốc rất ít, là thuốc chuyên dùng cho trẻ em.
Bốc thuốc xong, cô đưa cho Trần Ngọc Linh: “Dì, nhất định phải cho Kiệt Kiệt uống, nếu không bệnh của em ấy càng kéo dài càng khó chữa, em ấy cũng không được thoải mái.”
Dặn dò đi dặn dò lại, sau đó Trần Ngọc Linh mới lên xe rời đi.
Xe chạy rất xa, nhưng vẫn có thể thấy Trần Ngọc Linh bế Kiệt Kiệt đứng ở đó đưa mắt nhìn cô rời đi.
Dì luôn đối xử với cô như con gái ruột, tình cảm sâu nặng.
Tô Nhược Hân nhìn bóng dáng của Trần Ngọc Linh qua kính chiếu hậu, cô tự nói với bản thân, sau này nhất định sẽ để dì được sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
Còn phải dựa vào tài năng của bản thân để dì có một cuộc sống tốt.
Mẹ cô không giúp đỡ dì thì để cô.
Mất cả buổi chiều, cuối cùng Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan cũng đã chọn ra trường và chuyên ngành của bốn nguyện vọng cuối cùng.
Cũng hết cách, cô là muốn học cùng một trường với Dương Mỹ Lan, tốt nhất còn là ở cùng một phòng ký túc xá.
Hơn bốn giờ, Tăng Hiểu Khê gõ cửa phòng Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông sau lưng bà ta, ngơ ngác hỏi: “Mẹ nuôi, đây là…”
“Đây là nhà thiết kế tạo hình chuyên dụng của mẹ, để cậu ta tạo hình cho con, tối nay Nhược Hân nhất định phải là người đẹp nhất.”
Tô Nhược Hân nhìn kiểu tóc và lớp trang điểm của Tăng Hiểu Khê, đúng là không tệ, nhớ tới lời dặn dò của Hạ Thiên Tường tối qua, cô cũng không từ chối nữa.
Có điệu nhìn người đàn ông tràn đầy hơi thở nghệ thuật, còn có mái tóc dài giống cô bước vào phòng, cô vẫn thấy nửa tin nửa ngờ, giống như Trần Ngọc Linh nửa tin nửa ngờ y thuật của cô vậy.
Nhưng một tiếng sau, Tô Nhược Hân cũng không còn nghi ngờ nữa.
Sau một tiếng, Tô Nhược Hân đã biết tên của nhà tạo hình.
Trần Hạo.
Trò chuyện với anh ta một lúc, bản thân trong gương đã như trở thành một con người khác, ngay cả bản thân cô cũng không thể nhận ra.
Mái tóc thẳng dài xõa xuống vai, một nửa được Trần Minh búi lên, trên búi tóc cắm một cây trâm màu bạc.
Mái là một lọn tóc dài rũ xuống, nghiêng nghiêng đối xứng với phần tóc thẳng xõa xuống vai, khiến cô trong người như trở thành một thục nữ thời xưa, khiến Tô Nhược Hân cũng phải ngây người.
Sau đó lại kết hợp với váy dạ hội dài màu đỏ cam.
Mang giày cao gót kiểu gót nhọn màu bạc, vừa khéo đồng bộ với trâm bạc trên búi tóc, Tô Nhược Hân xoay một vòng trước gương, sau đó lập tức gọi Trần Minh là bậc thầy.
Không hổ là nhà tạo hình, khiến cô như lột xác vậy.
Lúc xuống lầu, Tăng Hiểu Khê cũng rất ngạc nhiên.
Bà ta cao giọng hô to với trên lầu: “Cận Liễm, con mau ra đây, xuống lầu đi.”
Bà ta muốn để con trai nhìn thấy Tô Nhược Hân lúc này, giống như một tiên nữ vậy.
Lúc không trang điểm Tô Nhược Hân vốn đã rất đẹp rồi, bây giờ lại càng đẹp hơn.
Bà ta hô to như thế, còn vào giờ này, Cận Liễm vốn không có thói quen ngủ trưa lập tức xuống lầu: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Sau đó, anh ta vừa nâng mắt đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp như ngọc đứng trong phòng khách: “Đây là…”
Tô Nhược Hân vốn đang đứng im đợi Cận Liễm cho cô một lời nhận xét, không ngờ lại nghe anh ta nói “Đây là…”
“Phụt.” Tô Nhược Hân lập tức bật cười: “Cận Liễm, đừng nói là anh không nhận ra tôi nhé?”
Cô nói thế, Cận Liễm mới nhận ra cô là Tô Nhược Hân, anh ta ngượng ngùng sờ đầu: “Ha ha, đúng là không nhận ra, rất đẹp.”
Tăng Hiểu Khê lập tức đắc ý: “Đây là do nhà tạo hình chuyên dụng của mẹ ra tay đấy, sau này cũng sẽ là nhà tạo hình chuyên dụng của Nhược Hân.”
Tô Nhược Hân đi theo Tăng Hiểu Khê đến biệt thự nhà họ Cận, lúc đi đến chỗ bà cụ Hạ, tất cả người qua đường đều nhìn cô không nỡ chớp mắt.
Nhìn đến mức Tăng Hiểu Khê cũng muốn giấu Tô Nhược Hân đi: “Đi nhanh nào.”
Nếu không vì cách nhau khá gần, chỉ hơn một trăm mét, thì chắc chắn Tăng Hiểu Khê đã đi xe.
Nhưng biệt thự nhà họ Cận và biệt thự của bà cụ Hạ chỉ cách nhau có một căn, có thể xem là nối tiếp nhau.
Cổng biệt thự của bà cụ đang mở rộng, dường như biết Tô Nhược Hân sắp đến.
Tô Nhược Hân còn chưa đi vào đã nhìn thấy bà cụ ngồi trên xe lăn.
Bà cụ cũng ăn mặc sang trọng, đã trang điểm xong từ lâu, nhẹ nhàng cao quý giống như Tăng Hiểu Khê.
Thấy Tô Nhược Hân đi vào, bà cụ vẫy tay: “Mau đến đây cho bà xem nào.”
Tô Nhược Hân cười đi tới, dù vẫn không biết vì sao Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê đều muốn cô tham gia buổi tiệc này, nhưng họ bảo cô đi thì cô cứ đi thôi.
Cô hoàn toàn tin tưởng Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê.
Đến rồi.
Tô Nhược Hân dừng lại trước mặt bà cụ.
Bà cụ quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó gọi người giúp việc bên cạnh đến: “Đi lấy hộp nhỏ ta để ở ngăn kéo trong cùng của bàn trang điểm đến đây.”
“Vâng thưa bà.”
Mọi người trò chuyện một lúc, người giúp việc quay lại, trong tay cầm theo một cái hộp chạm trổ tỉ mỉ.
Vừa nhìn đã biết nó khá lâu rồi, chắc chắn là báu vật.
Bà cụ cầm lấy chìa khoá, tự mình mở hộp, trang sức bên trong lập tức xuất hiện trong tầm mắt.
Là ngọc trai.
Hơn nữa còn là ngọc trai chất lượng vô cùng tốt.
Ngọc trai màu bạc.
Màu bạc khiến dây chuyền ngọc trai trông rất đẹp.
Dây chuyền, vòng tay, tất cả đều làm từ ngọc trai.
Dây chuyền ngọc trai màu bạc kết hợp với váy dạ hội màu đỏ cam trên người cô, vừa đeo lên, bà cụ và Tăng Hiểu Khê đã đồng thanh cảm thán: “Đẹp quá.”
“Tiên nữ giáng trần, Nhược Hân, bà nội tặng bộ trang sức này cho cháu.”
Dù Tô Nhược Hân không có kiến thức về ngọc trai, nhưng lúc này cô cũng có thể cảm nhận được sự lạnh buốt trên cổ và trên tay, bộ dây chuyền và vòng tay ngọc tai này chắc chắn không phải ngọc trai bình thường: “Bà nội cho cháu mượn đeo một đêm là được rồi.” Cô không thể nhận thứ quý giá như vậy được.
Không đeo thì sợ bà cụ không vui, cho nên Tô Nhược Hân chỉ đồng ý mượn đeo một đêm.
Hơn nữa dây chuyền ngọc trai màu bạc này rất đồng bộ với trâm cài tóc và giày của cô, làm nổi bật cho nhau, đeo vào sẽ khiến cô xinh hơn.
“Ha ha, dây chuyền ngọc trai này đã nhiều năm không có ai đeo, bây giờ bà mới biết là vì nó không gặp được chủ nhân thật sự của mình.”
“Tại sao đã nhiều năm không có ai đeo vậy à?” Tô Nhược Hân ngượng ngùng, sau đó tò mò hỏi.
“Trước đó có mấy con nhóc từng hỏi xin bà, bà đều cho chúng nó thử, nhưng không có con nhóc nào đeo đẹp, đeo vào chẳng những không xinh hơn mà còn khiến chúng nó bị kém sắc. Cho nên cuối cùng sợi dây chuyền và vòng tay ngọc trai này vẫn còn nằm im trong hộp, không ngờ hộp này đã gặp được chủ nhân rồi, ừm, nó chính là của cháu.”
“Bà nội, vậy cháu cũng không đeo nữa.” Nghe thấy bà cụ nhất định muốn tặng cho mình, Tô Nhược Hân càng không muốn.
Trang sức vừa nhìn đã biết có giá trị không rẻ thế này, cô thật sự không thể lấy được.
“Nhược Hân, đeo cũng đã đeo, cứ tạm thời đeo đi, đợi lúc về rồi lặng lẽ trả lại cho bà cụ là được.” Tăng Hiểu Khê vẫn còn đang ngạc nhiên.