Nếu như không phải Tô Nhược Hân ở trong xe, Hạ Thiên Tường đã gọi điện thoại qua hỏi.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Bugatti xuyên qua ngã tư đường, tiếp tục chạy về phía trước.
Mãi đến khi tiếng “ting” vang lên, nhìn thấy tin nhắn rồi, cuối cùng sắc mặt anh mới sáng ra.
Bugatti chạy về phía khu chung cư cao cấp ngoài cửa bắc Trường trung học Khải Mỹ.
Hạ Thiên Tường đừng xe bên ngoài cửa lớn, sau đó đi xuống.
“Hạ Thiên Tường, anh đây là…”
“Đã rất lâu không đến, tôi chào hỏi bảo vệ.” Hạ Thiên Tường mặt không đỏ tim không đập giải thích, sau đó đi về phía phòng bảo vệ.
Chắc chắn Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn không biết rằng, anh hoàn toàn không có căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ.
Căn này là trước khi lái xe rời bệnh viện anh dặn dò Phương Tấn mua lại.
Khi đó anh nhét Tô Nhược Hân và Chúc Hứa vào sau xe rồi nhỏ giọng dặn dò Phương Tấn.
Nơi ở nhất định phải là khu chung cư cao cấp, hơn nữa căn hộ phải có ít nhất ba phòng.
Bây giờ nhìn thấy khu chung cư này, coi như không tồi.
Nhưng không thể chọn trang trí và thiết bị lắp đặt sẵn trong căn hộ, bởi vì thời gian quá ngắn, căn bản không thể chọn.
Tạm thời mua lại, có thể mua được đã là rất tốt rồi.
Lấy được chìa khóa từ chỗ bảo vệ, Hạ Thiên Tường lại lên xe, lái vào gara dưới lòng đất của khu chung cư.
Người xe phân luồng, quản lý của khu chung cư khá là hiện đại hóa khoa học hóa, nhưng so với khu biệt thự lưng chừng núi thì còn kém xa.
Nhưng bây giờ đã không có lựa chọn nào khác.
Xe dừng lại.
Tô Nhược Hân xuống xe, vừa muốn bế Chúc Hứa, lại bị Hạ Thiên Tường kéo ra: “Cậu bé rất nặng, sau này tôi bế.”
Không thích cậu bé này chiếm lấy cái ôm của Tô Nhược Hân.
Rất không thích.
Tô Nhược Hân cũng không tranh, Chúc Hứa quả thật rất nặng, cộng thêm cô đã lớn như vậy nhưng rất ít khi bế trẻ nhỏ, ngẩng đầu nhìn khu chung cư cao chừng ba mươi mấy tầng này, cũng không biết căn hộ của Hạ Thiên Tường là ở tầng nào, cô vẫn không bế thì hơn.
Tránh cho bế giữa chừng không bế nổi nữa vẫn phải giao cho Hạ Thiên Tường, lại còn đánh thức cậu bé.
Ba người đi vào thang máy, Hạ Thiên Tường nhìn bảng số tầng: “Tầng hai mươi tám.”
Tô Nhược Hân vừa nhấn xuống, lại có người xông vào thang máy, nhìn thấy tầng hai mươi tám đã được ấn, không nhịn được tò mò hỏi: “Tôi ở tầng hai mươi bảy, mấy người là gia đình mới ở tầng hai mươi tám à? Trước kia chưa từng thấy đến.”
“Vâng.” Tô Nhược Hân gật đầu, Hạ Thiên Tường bảo cô ấn tầng hai mươi tám, vậy chính là ở tầng hai mươi tám rồi, chứ cô cũng không rõ lắm.
Nghe thấy Tô Nhược Hân thừa nhận là ở tầng hai mươi tám, người phụ nữ lập tức nhiệt tình tiến lên trước, thoáng nhìn Chúc Hứa ngủ ngon trong ngực Hạ Thiên Tường: “Cậu bé này một nửa giống ba một nửa giống mẹ, lớn lên sẽ rất đẹp.”
“..” Tô Nhược Hân ngơ ngác chừng ba giây mới nhận ra rằng dì này đang nói cô, Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa.
Lại quay ra nhìn Chúc Hứa, không thể không bội phục dì này, thật sự rất biết nói chuyện, ăn nói rất khéo léo.
Chúc Hứa không giống cô chút nào, nhưng hình như cũng hơi giống Hạ Thiên Tường.
Cô vừa định phản bác, không ngờ Hạ Thiên Tường vẫn luôn giữ im lặng lại lên tiếng: “Đều là hàng xóm, sau này xin chăm sóc nhiều hơn.”
Tô Nhược Hân trợn to hai mắt, Hạ Thiên Tường anh cần hàng xóm nữ này chăm sóc gì chứ?
“Hạ Thiên Tường, anh đang nói cái gì vậy?”
“Sau này có thêm hàng xóm chăm sóc lẫn nhau rất tốt.” Khóe môi Hạ Thiên Tường hơi cong lên, nụ cười trên mặt ngày càng rõ ràng.
“Dì, chúng cháu không phải…”
“Đề nghị trước đó của em không tệ, anh sẽ làm thủ tục cho em và Tiểu Hứa.” Đương nhiên, nhất định phải thêm anh, nếu không, thủ tục này chắc chắn không làm được.
Nghĩ đến một nhà ba người, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ sự xuất hiện của Chúc Hứa sẽ giúp anh vượt qua cửa ải Tô Nhược Hân.
“Xử lý… xử lý thủ tục gì?” Tô Nhược Hân nhất thời không kịp phản ứng, nghe không hiểu anh đang nói gì.
“Hai người họ gì? Sau này gặp mặt cũng dễ chào hỏi.”
“Tôi họ Hạ, cô ấy họ Tô.” Hạ Thiên Tường rất “nhiệt tình” giới thiệu mình và Tô Nhược Hân, sau đó lần đầu chủ động hỏi một câu: “Còn họ của dì?”
“Tôi họ Phương, mọi người đều gọi tôi là dì Phương, ngài Hạ bà Hạ, sau này thường xuyên qua lại nhé.” Thấy thang máy sắp lên tầng hai mười bảy của mình, bà Phương vô cùng nhiệt tình đề nghị.
“Cảm ơn.” Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân lên tiếng, Hạ Thiên Tường đã lễ phép trả lời.
Đến tầng hai mươi bảy rồi, bà Phương rời khỏi thang máy, khi cửa còn chưa đóng, quay đầu cười nói với Hạ Thiên Tường: “Ngài Hạ tuổi trẻ tài cao, bà Hạ trẻ trung xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
Sau đó cửa thang máy đóng lại.
Tô Nhược Hân giơ tay dí lên mặt Hạ Thiên Tường: “Ngài Hạ bà Hạ cái quỷ gì?”
“Em hỏi dì Phương đi, là dì ta kêu.” Hạ Thiên Tường lộ vẻ vô tội.
“Còn nữa, anh nói xử lý thủ tục gì?”
“Thủ tục nhận nuôi Chúc Hứa, cậu bé còn nhỏ, cần có mẹ cũng cần có ba, hay là, em làm mẹ cậu bé tôi làm ba cậu bé?” Mặc dù có loại cảm giác đổ vỏ, nhưng như vậy có thể rút ngắn quan hệ với Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường cảm thấy cũng không phải không thể.
Dù sao, anh và Tô Nhược Hân đều biết Chúc Hứa không phải con ruột.
“Hở, chúng ta cũng chưa kết hôn, như vậy không tốt đâu.” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường, sao lại cảm thấy anh đang gài cô chứ.
Nhưng quả thật là cô nói chuyện nhận nuôi Chúc Hứa ra trước.
“Nếu không Ủy ban sẽ không đồng ý cho một học sinh trung học như em nhận nuôi, thêm tôi nữa thì có thể, tôi có điều kiện để chăm sóc tốt cho Chúc Hứa.” Thang máy đến rồi, Hạ Thiên Tường “xe nhẹ đường quen”, giống như nơi này thật sự là căn hộ trước kia của anh, rất nhanh đã bế Chúc Hứa đến trước cửa phòng.
Căn hộ ba phòng, hai hộ một thang máy, vậy cũng không tệ lắm, rất yên tĩnh.
Nếu như một hộ một thang máy thì càng tốt, đáng tiếc bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.
Tô Nhược Hân ngẫm lại thấy lời Hạ Thiên Tường nói cũng có lý, chỉ dựa vào tiền tích góp của cô, cộng thêm thân phận học sinh, theo lý thuyết là rất khó xử lý thủ tục nhận nuôi Chúc Hứa.
Nhưng thêm Hạ Thiên Tường thì không giống vậy nữa.
“Để tôi suy nghĩ lại.”
“Không thêm tôi, ủy ban sẽ không đồng ý.”
“Anh đừng ầm ĩ nữa, để tôi suy nghĩ rồi nói.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường, nếu cô đồng ý, sao có cảm giác cô thật sự thành bà Hạ rồi.
“Có thể, em có thể nghĩ rất lâu, dù sao Chúc Hứa cũng không để ý nhiều thêm mấy ngày hay ít hơn mấy ngày không ba không mẹ, chẳng mấy chốc cậu bé sẽ quen với việc mình là trẻ mồ côi.”
“Không ba không mẹ, chú Hạ đang nói cháu sao?” Hạ Thiên Tường đang dồn hết tâm trí khuyên Tô Nhược Hân đồng ý chuyện ba người bọn họ trở thành người một nhà, không ngờ lại đánh thức Chúc Hứa, cậu bé vô cùng cảnh giác nhìn Hạ Thiên Tường, phảng phất như anh là bọn buôn người vậy.
“Sao có thể chứ, chú Hạ của cháu nói đùa đấy, Tiểu Hứa có mẹ, chỉ là mẹ Tiểu Hứa đi đến nơi rất xa rồi, nào, dì nhỏ bế.” Tô Nhược Hân hoảng sợ một trận, vội vàng bế Chúc Hứa qua, đồng thời nhấc chân đạp Hạ Thiên Tường một phát.
“Vậy cháu có mẹ nên không phải trẻ mồ côi phải không?” Chúc Hứa suy nghĩ, rất nghiêm túc hỏi Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường đã mở cửa đi vào trước, thật sự lo lắng căn hộ Phương Tấn mua có thể cho người ở hay không.