“Dì, buổi trưa gặp nhau chúng ta nói sau.” Chuyện của cô và ba mẹ, không phải chỉ cần một hai câu trong điện thoại là có thể nói hết.
“Hay là trưa nay chúc mừng với nhà của dì trước, sau đó buổi tối hai nhà chúng ta lại cùng nhau ăn mừng một lần nữa?” Trần Ngọc Linh vẫn muốn hoà giải cho Tô Nhược Hân và ba mẹ cô.
“Dì, tối nay con có hẹn, ngày mai cũng thế.” Tô Nhược Hân uyển chuyển từ chối, như thế Trần Ngọc Linh cũng sẽ không thay cô hẹn Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thuý.
Sau đó đợi trưa nay gặp nhau, cô lại nói rõ với dì là được.
Hơn nữa nghe nói gần đây Đoạn Thế Kiệt không được khoẻ, Tô Nhược Hân cũng thấy lo lắng.
Cô đã tốt nghiệp cấp ba, đã đến lúc đền đáp ơn nuôi dưỡng của dì năm đó rồi.
Huống hồ việc cô am hiểu nhất bây giờ chính là chẩn bệnh.
“Nhược Hân, con không thể suy nghĩ lại sao? Dì thấy gần đây chị và anh rể không được khoẻ, khí sắc cũng kém đi nhiều, đều là vì nhớ con đấy.” Trần Ngọc Linh vẫn còn khuyên.
Lời này là do Trần Ngọc Linh nói, nếu đổi lại là người khác, thì Tô Nhược Hân đã thẳng thừng phản bác rồi.
Ba mẹ cô sẽ nhớ cô ư?
Nếu nhớ cô, lúc trước cũng sẽ không bán cho Hạ Thiên Tường đang hấp hối.
Bán như thế, khiến cô suýt cùng Hạ Thiên Tường đi đến thế giới khác.
“Dì, trưa nay gặp nhau rồi nói chuyện tiếp.”
“Được.” Liên tục khuyên nhủ mấy lần nhưng không thành, Trần Ngọc Linh chỉ đành đồng ý, sau đó cúp máy.
Tô Nhược Hân quay về phòng của mình, cô ngồi im một lúc lâu, cảm giác khó chịu trong lòng mới tan đi.
Cô phát hiện bây giờ chỉ cần nhắc đến ba mẹ, trong lòng cô sẽ thấy khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Cũng may Dương Mỹ Lan liên lạc với cô, bắt đầu nghiên cứu chuyện đăng ký nguyện vọng.
Đây là chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ.
Hai người quyết định học cùng một trường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tần Cảnh Ký
2. Trời Sinh Thích Em
3. Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
4. Tiểu Thư Tình
=====================================
Nhưng có lẽ là không thể học cùng một khoa.
Điểm của Dương Mỹ Lan thấp hơn Tô Nhược Hân, theo xếp hạng, thua một điểm trong bảng xếp hạng tỉnh cũng có thể cách nhau hai ba trăm hạng, huống hồ là thua mười mấy điểm.
Cho nên Tô Nhược Hân thì rất chắc chắn, nhưng với thành tích của Dương Mỹ Lan muốn đăng ký cùng trường với Tô Nhược Hân thì không an toàn chút nào.
Vì thế cũng không thể chọn chuyên ngành nữa, tuỳ tiện đăng ký một chuyên ngành không tính, sau đó còn phải chấp nhận có khả năng bị đổi chuyên ngành, thế mới có thể chắc chắn được.
Hai người gọi video cho nhau bắt đầu nghiên cứu.
Tổng cộng có thể đăng ký sáu nguyện vọng.
Nguyện vọng đầu tiên của hai người đều là đại học Đồng của thành phố B.
Nguyện vọng thứ hai là đại học Nam của thành phố T.
Đó là vì đề nghị của Cận Liễm.
Bốn nguyện vọng sau, hai người chọn tới chọn lui, bắt đầu có ý kiến khác nhau.
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ trưa rồi: “Lan Lan, trưa nay tớ có hẹn với dì, đợi lúc rảnh chúng ta lại thảo luận.”
“Được, cậu đi đi, tạm biệt.”
Dương Mỹ Lan tắt máy, hai người tự làm việc của riêng mình.
Tô Nhược Hân thay quần áo, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Cận Liễm, cô chỉ vừa nhìn đã biết tối qua anh ta gần như không ngủ: “Sáng sớm mới về à?”
“Ừm, uống hơi quá chén.” Cận Liễm cười một tiếng: “Tô Nhược Hân, cô đang quan tâm tôi sao?”
“Làm gì có, tôi chỉ thấy lo lắng thay ba mẹ nuôi thôi, cảm thấy nếu anh cứ không quý trọng sức khoẻ như thế, nói không chừng…”
“Cô bớt nói lời xui xẻo đi, tôi rất khoẻ.”
“Ngoài việc ngủ không có quy luật thì anh đúng là rất khoẻ, Cận Liễm, anh khoẻ lắm, tiếp tục cố gắng nhá.” Đừng khiến Lan Lan thất vọng, nhưng câu nói cuối cùng, Tô Nhược Hân cũng không mặt dày nói ra.
Cô đi qua Cận Liễm chạy vào thang máy, cô nhớ dì.
Nhớ Đoạn Kiều Mạch rồi.
Cả Kiệt Kiệt và dượng nữa.
Dượng cũng đối xử rất tốt với cô.
Đã lâu không gặp, Tô Nhược Hân chỉ muốn mọc cánh bay đi.
Nhà của dì cách khu biệt thự lưng chừng núi khá xa, Tô Nhược Hân bắt xe đi.
Cô thầm nghĩ đợi sau này cô có năng lực, nhất định phải đổi một căn nhà khác cho dì.
Vị trí nhà của dì quá hẻo lánh, xe buýt cũng rất ít.
Mỗi lần đi đến nhà dì, cô đều nghĩ thật ra điều kiện của nhà họ Tô không tệ, ít nhất trước kia là thế, ngoài cô ra, Tô Thanh Hà, Tô Kim Như và Tô Chí Khiêm đều được ăn mặc những thứ tốt nhất, nhưng mẹ cô lại chưa từng giúp đỡ cho gia đình dì.
Giống như dì không phải em gái ruột của mẹ vậy.
Nhưng dì và mẹ rất giống nhau, hai người đứng cạnh chắc chắn có thể nhìn ra họ là chị em ruột.
Nghĩ đến việc Trần Ngọc Thuý cũng đối xử không tốt với dị, Tô Nhược Hân chợt thấy bình thường.
Cho nên đối xử với cô không tốt cũng đâu có gì lạ.
Tô Nhược Hân xuống xe taxi, thanh toán tiền xa, nhìn con đường quen thuộc trước mặt.
Trước kia, nghỉ hè nghỉ đông hàng năm, cô cũng thường xuyên đến nhà dì.
Dì đều sẽ nấu đồ ăn ngon cho cô.
Nhớ tới những hình ảnh trước đây, Tô Nhược Hân thầm thấy ngọt ngào.
Mẹ cô không thương cô, nhưng có dì thương cô, cô cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Khi gần đến nhà, Tô Nhược Hân đi vào một siêu thị mua ít trái cây và đồ ăn vặt, còn có cải xanh và thịt, sau đó mới xách túi lớn túi nhỏ đi tới nhà dì.
Đến nơi, cô vừa gõ cửa thì cửa đã mở.
Đoạn Kiều Mạch lập tức ôm lấy Tô Nhược Hân: “Chị đúng là giỏi quá.”
Tô Nhược Hân hôn một cái lên mặt Đoạn Kiều Mạch: “Kiều Mạch đúng là ngày càng xinh gái rồi.”
Đoạn Kiều Mạch giống dì, vẻ ngoài của dì và Trần Ngọc Thuý đều không tệ, rất xinh đẹp, cho nên Đoạn Kiều Mạch từ nhỏ đã là một người đẹp tự nhiên.
“Không xinh bằng chị, chị mới xinh nhất.” Đoạn Kiều Mạch ôm chặt lấy Tô Nhược Hân không chịu buông.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ thò vào túi Tô Nhược Hân đang cầm: “Em muốn ăn dâu tây, dâu tây ngọt ngào.”
Bàn tay đó là của Đoạn Vũ Gia, nhìn thấy trong túi của Tô Nhược Hân có dâu tây, lúc này chỉ biết ăn ăn ăn.
Trần Ngọc Linh cười đi tới bế Đoạn Thế Kiệt lên: “Đồ tham ăn, chỉ biết ăn thôi, chào chị đi.”
“Chào chị ạ.” Đoạn Thế Kiệt ngọt ngào gọi một tiếng.
Tô Nhược Hân bèn lấy một gói bánh trong túi ra, xé gói đưa cho Đoạn Vũ Gia: “Ăn cái này trước đi, bây giờ chị đi rửa dâu tây, rửa xong sẽ cho em ăn.”
“Chị là tốt nhất.” Đoạn Thế Kiệt cầm lấy gói bánh, vui vẻ ăn.
Đoạn Kiều Mạch bèn đi cùng Tô Nhược Hân vào phòng bếp rửa trái cây.
Trần Ngọc Linh bế con trai đang ăn bánh đi vào theo: “Nhược Hân, con thật sự không muốn gặp chị và anh rể sao? Chuyện gì mà khiến con tức giận đến thế?”
Tô Nhược Hân cũng hiểu Trần Ngọc Linh không biết gì cả.
Đúng thế, dù Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình có mặt dày đến mấy cũng không tiện nói với Trần Ngọc Linh người làm ba mẹ như bọn họ đã bán cô đi một lần.
Cô ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Dì út, sau này, dì nên hạn chế qua lại với mẹ của con và Tô Thanh Hà.”
“Tại sao?”
“Trước đó Tô Thanh Hà dùng Kiều Mạch để uy hiếp con đi cứu một người, chị ta nói nếu con không đi, chị ta sẽ gọi đàn ông đến… khi dễ Kiều Mạch.” Cô cũng ngại nói ra chữ thay phiên kia, cô không vô liêm sỉ được như Trịnh Thiên Hải.
Cô ta dám uy hiếp cô bằng người mà cô quan tâm nhất.
“Tô Thanh Hà chỉ nói đùa thôi, không phải thật đâu đúng không.” Trần Ngọc Linh vẫn không chịu tin.
Nhưng Đoạn Kiều Mạch lại nhớ ra: “Mẹ, lúc trước chị Nhược Hân thật sự có gọi điện thoại bảo con cẩn thận, bây giờ con mới biết thì ra là chị Tô Thanh Hạ muốn gọi người…” Nói đến đây, một cô gái da mặt mỏng như cô ta cũng không thể nói tiếp được nữa.