Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 198: Chương 198: Phòng vệ chính đáng




Tô Nhược Hân mới nhớ ra rằng cậu bé vẫn còn nhỏ, không nên để cho cậu bé nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Nhưng lúc Triệu Giai Linh đâm một đao tới, cô căn bản không kịp nhắc nhở Chúc Hứa.

Giây phút đó, cô còn thầm nghĩ muốn báo thù một dao lúc trước.

Nếu như có thể, cô còn muốn báo thù cho việc bỏ lỡ một kỳ thi tuyển sinh đại học.

Điều mà cô bỏ lỡ không chỉ là thành tích của một khoa, mà còn bỏ lỡ quỹ đạo cuộc đời của cả một đời người.

113.

115.

Lần lượt gọi từng số, Tô Nhược Hân phát hiện ra đây là lần thứ hai cô cùng lúc gọi cả hai số điện thoại này.

Lúc đang gọi điện thoại, cô còn cúi đầu nhìn thoáng qua Triệu Giai Linh đang nằm trên mặt đất, người này vẫn còn sống.

Nếu như cô ra tay vào lúc này, Triệu Giai Linh sẽ không có di chứng gì, nếu chờ 115 đến mới cứu chữa, Triệu Giai Linh chắc chắn sẽ có di chứng.

Cô không cứu.

Cô đã đâm một đao, đương nhiên không cứu.

Nếu không chẳng phải là đâm không công hay sao.

Gọi điện thoại xong, Tô Nhược Hân vô cùng bình tĩnh cất điện thoại đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa, “ Hứa, đi cùng dì nhỏ đến đồn cảnh sát, cháu có sợ hay không?”

Chúc Hứa lắc lắc cái đầu nhỏ của mình: “Không sợ, dì nhỏ ở đâu cháu ở đó, cháu làm chứng cho dì út, là cô ấy đâm dì trước.”

“Đúng vậy, là người phụ nữ này đâm cô gái này trước, cô gái này xem như là phòng vệ chính đáng.”

“Đây chính là phòng vệ chính đáng, nếu cô ấy không ngăn cản, vậy bây giờ người đang nằm trên mặt đất chính là cô ấy.”

“Nhưng tôi thấy cô gái ngã xuống đất này rất kiêu ngạo, chưa biết chừng là người trong nhà có quyền có thế, tôi lo lắng cô gái này sẽ phải chịu thiệt thòi.”

Tô Nhược Hân nghe thấy vậy, lập tức cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn các cô các chú, các anh chị, có mọi người làm chứng cho tôi, tôi không sợ.”

“Cô gái, cô đừng sợ, là cô gái kia bắt nạt cô, rất nhiều người chúng tôi đều nhìn thấy, cho dù cô ta muốn lừa dối cũng không được.”

“Đúng vậy, tôi chưa từng nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy, trước mặt mọi người nói cầm dao là cầm dao, nói đâm người thì đâm người, đây là một phần tử nguy hiểm.”

Ngày càng có nhiều người vây quanh hơn.

Chúc Hứa ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Nhược Hân, nhưng bàn tay nhỏ bé thì nắm chặt Tô Nhược Hân, giống như đang cổ vũ cho Tô Nhược Hân.

Lý Lan xông lên muốn cứu chữa cho Triệu Giai Linh, nhưng cô thì không.

“Có bác sĩ nào không? Mau đến cứu cô ấy với, cô ấy sắp chết rồi.”

Nhưng không một ai trong số những người vây quanh để ý tới Lý Lan.

Mặc dù Triệu Giai Linh bị thương ngã xuống đất, nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn thấy, là Triệu Giai Linh ra tay trước.

Đả thương người, người phòng vệ là chính đáng và chính nghĩa.

Lý Lan nhìn thấy Triệu Giai Linh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không có ai tiến lên cấp cứu, chợt nhớ tới Tô Nhược Hân biết y thuật, vội quay đầu nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, người là do cô làm bị thương, tôi ra lệnh cho cô, lập tức cứu chữa cho Triệu Giai Linh.”

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt: “Cô đang ra lệnh cho tôi? Xin lỗi, cô không có quyền ra lệnh cho tôi, hơn nữa, tôi cũng không biết chữa trị loại ngoại thương này.” Nếu đổi thành người khác thì có thể chữa trị, đổi thành Triệu Giai Linh thì chính là không thể chữa trị.

“Cô... Cô rõ ràng biết chữa trị, nếu cô không cứu Giai Linh, nếu cô ấy chết, cô sẽ phạm tội giết người.” Lý Lan hoảng sợ, tốt xấu gì cô ta và Triệu Giai Linh ở cùng một nhóm, điều kiện gia đình của cô ta không tốt, bình thường Triệu Giai Linh đều trợ cấp cho cô ta, cho nên, Triệu Giai Linh nhất định không thể có chuyện gì.

“Nhiều người đều nhìn thấy được, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, có chuyện gì đến đồn cảnh sát rồi nói, người trong đồn chỉ nói bằng chứng chỉ tin sự thật.”

Lý Lan lại liếc mắt nhìn Triệu Giai Linh, máu trong lồng ngực chảy ra càng ngày càng nhiều.

Nếu không cứu chữa thì thật sự sẽ chết người.

Lúc này, cô ta đã bất chấp tất cả, lập tức kéo góc quần của Tô Nhược Hân: “Ở đây chỉ có cô biết y thuật, cô hãy cứu cô ấy đi.”

Tô Nhược Hân lui ra sau một bước, cũng né tránh tay của Lý Lan: “Tôi đã nói là tôi không biết chữa ngoại thương, chúng ta hãy chờ xe cấp cứu đi.”

“Đúng đúng đúng, cô ấy chỉ là một cô nương, vẫn còn trẻ, làm sao có thể hiểu y thuật biết cứu người, tôi thấy cô gái này cũng rất kiêu ngạo giống như người đang nằm trên mặt đất vậy. Còn cưỡng ép người ta phải cứu người, đây là đang gây khó cho người khác.”

“Cô gái này đang gây thêm phiền phức, e sợ thế giới không hỗn loạn, giới trẻ hiện tại sao lại đáng lo lắng như vậy chứ.”

Không lâu sau, 115 đã đến.

Triệu Giai Linh được đưa lên xe cấp cứu.

Lý Lan đi theo, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân cô chờ xem, cô sẽ phải hối hận.”

Tô Nhược Hân giang hai tay, cô vẫn đứng ở đây chờ Lý Lan, Lý Lan cũng không có bất kỳ thủ đoạn nào.

Cô ta đã bị Chúc Cương dạy cho một bài học, vừa nhìn thấy cô ta đã cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ lại nhìn thấy Chúc Hứa thì càng kinh ngạc hơn.

Lúc này khi nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi vừa rồi của Lý Lan, Tô Nhược Hân đã cho Chúc Cương một trăm lượt thích ở trong lòng.

Cô đã giết người.

Tuy nhiên, ngoại trừ gọi cho 113 và 115, cô không gọi bất kỳ cuộc gọi nào khác.

Lúc này, cô phải dựa vào lực lượng của bản thân mình để đấu với Triệu Giai Linh.

Triệu Giai Linh có thể không biết xấu hổ đâm cô một dao.

Cô đương nhiên cũng phải đâm Triệu Giai Linh một đao mà không bị truy cứu trách nhiệm pháp lý.

Xe cảnh sát sau đó cũng đến.

Tô Nhược Hân lên xe cảnh sát, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa.

Cô đã nghĩ đến việc giao cậu bé cho người khác đưa về căn hộ rồi giao cho chị Chiêm.

Nhưng vừa rồi ở hiện trường đều là người xa lạ nên cô lo lắng.

Mà đến đồn, cảnh sát nhất định sẽ bố trí cho Chúc Hứa, đến lúc đó cô sẽ để chị Chiêm đến đón Chúc Hứa.

Sở dĩ cô không gọi điện thoại cho chị Chiêm đến đón Chúc Hứa khi ở hiện trường là bởi vì cô đã tính toán thời gian, chờ đến khi chị Chiêm chạy đến nơi, xe cảnh sát đã đưa cô đi từ lâu rồi.

Ngồi yên lặng trong xe cảnh sát.

Tô Nhược Hân chợt phát hiện, từ khi gặp Hạ Thiên Tường, mới chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi, cô đã giao tiếp với cảnh sát mấy lần rồi.

Cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Tên tuổi.”

“Tô Nhược Hân.”



Cảnh sát bắt đầu ghi lại lời khai, ngay trên xe.

Tô Nhược Hân ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lần đầu tiên cô lên xe cảnh sát, đó là vì Hạ Thiên Tường.

Mới hơn hai tháng, cô bây giờ là vì bản thân mình.

Xe cảnh sát đã lái vào đồn cảnh sát, lời khai của cảnh sát đã được ghi lại một cách đơn giản.

Tô Nhược Hân xuống xe.

Chúc Hứa nhìn thấy có người mặc thường phục muốn còng tay Tô Nhược Hân, lập tức xông tới: “Dì nhỏ của cháu không giết người, là người phụ nữ kia cầm dao muốn đâm dì nhỏ, mọi người đứng nhìn đều nói dì nhỏ của cháu là phòng vệ chính đáng, mọi người không thể còng tay dì nhỏ.”

“Hứa, đừng hoảng hốt, lát nữa chị Chiêm đến đón cháu, hãy ngoan ngoãn về nhà, để dì nhỏ yên tâm được không?”

Chúc Hứa lau mắt, nghẹn ngào nói: “Ừm.” Mặc dù đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc là đến đồn cảnh sát, thằng bé luôn nghiêm túc kia vẫn có chút sợ hãi.

Tô Nhược Hân sờ sờ đầu cậu bé, lại nhìn về phía người mặc thường phục ở bên cạnh: “Cháu bé còn nhỏ, làm phiền các anh chăm sóc cho nó.”

“Đi thôi.”

Tô Nhược Hân được đưa vào.

Chúc Hứa đuổi theo, khóc lóc muốn dì nhỏ.

Cũng may cậu bé được người mặc thường phục ôm lấy, rất kiên nhẫn dỗ dành.

Tô Nhược Hân bị nhốt vào một căn phòng vuông vức.

Lần đầu tiên vào đây, nói không hoảng sợ thì là giả.

Nhưng cô tin rằng chính nghĩa luôn hiện hữu.

Lúc cô bị đâm, cảnh sát không bắt Triệu Giai Linh, lúc này họ cũng không muốn bắt cô.

Cô nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng đi ra ngoài, kết quả là, bầu trời đã tối đen, mà cô vẫn còn ở bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.