Nếu không phải anh phản ứng đủ nhanh, chỉ sợ vào lúc này đã mất nửa ngón tay.
“Hạ Thiên Tường, sao anh bất cẩn như vậy?” Cô gái vừa nhìn thấy trên tay anh chảy máu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh và ngậm vào trong miệng cô.
Nhẹ nhàng mút máu của anh.
Hạ Thiên Tường ngây người đứng ở đó, nhìn Tô Nhược Hân giống như đang hút máu anh, hầu kết vẫn luôn chuyển động, màu mắt càng lúc càng tối lại.
Nếu không phải anh cố hết sức kìm nén, lúc này thật sự muốn bế luôn cô đến trên bàn tiệc.
Cảm giác mùi tanh mặn trong miệng nhạt đi, lúc này Tô Nhược Hân mới nhả ra.
“Anh còn đau không?”
“Không đau.” Cô vừa mút như vậy, anh thậm chí còn cảm thấy may mắn đã cắt trúng ngón tay.
“Vậy anh xào rau đi. À, đúng rồi, bao giờ Tiểu Hứa mới đến?”
“Chị Chiêm dẫn thằng bé tới nhà chị ấy chơi, tối nay không về.” Hạ Thiên Tường tiếp tục xào rau, ánh mắt thản nhiên giống như đây là một chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.
Tô Nhược Hân nghe được là chị Chiêm thì cũng yên tâm, nhưng không hiểu sao lại nhớ tới từ 'thế giới hai người' này.
Cô và Hạ Thiên Tường đang ở trong thế giới hai người sao?
Nhưng thật ra, nếu anh muốn thế giới hai người, tới trong căn hộ thì tốt hơn chứ?
Ở đó mới có cảm giác của gia đình.
Cho nên, chắc chắn là cảm giác của cô sai rồi.
Chủ tịch Hạ chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn thể hiện chút bản lĩnh thôi.
Sau đó, anh chỉ muốn nấu nướng mà không muốn cắt, rửa mới lựa chọn Trần Ký.
Sáu món ăn và một món canh.
Anh nấu xong món nào, cô bưng lên bàn món đó.
Hạ Thiên Tường chỉ tốn một giờ đã nấu xong sáu món ăn và một món canh, hơn nữa nhìn sắc hương vị đều đủ cả, có thể nói là cấp bậc đầu bếp lớn.
“Hạ Thiên Tường, có phải anh thường cướp công việc của đầu bếp nhà anh không?” Nếu anh luôn làm như vậy, chẳng phải đầu bếp nhà anh sẽ phải thất nghiệp sao?
“Không.” Tấm thân ngọc ngà cao ráo của Hạ Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân. Số lần anh nấu ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ vì Tô Nhược Hân.
“Vậy thì tốt rồi. Dù sao tay nghề của anh cũng kém hơn đầu bếp lớn.” Tô Nhược Hân nói xong thì cầm ly rượu lên, lần lượt rót hai ly rượu vang.
Vào lúc Hạ Thiên Tường xị mặt không nói tiếng nào, dường như chuẩn bị tuyệt thực để phản đối câu nói vô tình này của cô, đã nghe cô gái lại nói: “Nhưng đầu bếp lớn làm ngon cũng không ngon bằng Chủ tịch Hạ đích thân nấu cho tôi. Hạ Thiên Tường, cám ơn anh.”
Đáng lẽ bữa cơm này phải là bữa cơm ba mẹ cô chúc mừng cô thi đại học xong.
Kết quả biến thành Hạ Thiên Tường ở cùng với cô.
Lúc này, ánh mắt Hạ Thiên Tường mới thoáng nguôi giận. Lúc nhìn về phía cô gái đang cười dịu dàng, anh mới phát hiện ra, hóa ra tất cả những năm tháng tưởng chừng êm đềm đều không bằng nụ cười ấm áp trong giây lát của cô.
“Cheers.”
“Cheers.”
Hai ly chạm vào nhau, Tô Nhược Hân vui vẻ uống rượu.
Chỉ là cô muốn uống rượu, cộng thêm có nhiều món ăn ngon như vậy, không uống thật sự lãng phí đồ ăn của Hạ Thiên Tường.
“Em uống từ từ thôi.” Hạ Thiên Tường hơi hoảng khi thấy Tô Nhược Hân uống một hơi hết nửa ly, vội vàng giơ tay nắm lấy cổ tay của cô, không cho cô lại giơ ly đổ vào miệng nữa.
“Rượu ngon.” Lúc rượu vang mới vào miệng, lại ngọt giống như nước ngọt vậy, nhưng rất nhanh say.
“Rượu ngon cũng không thể uống nhanh như vậy được. Rượu này có tác dụng chậm.”
Tô Nhược Hân lại không cho là đúng, rót đầy nửa ly rượu: “Hạ Thiên Tường, trước đây mẹ tôi luôn nói tôi xui xẻo. Anh nói xem, có phải tôi là một người xui xẻo không?”
“Không phải.”
“Anh xem lúc anh gặp phải tôi, anh suýt chết. Còn nữa, tôi tham dự một kỳ thi đại học, kết quả bị thương phải bỏ lỡ một môn. Vậy chẳng phải là tôi xui xẻo còn gì? Tôi mang xui xẻo tới cho anh, bản thân tôi càng xui xẻo hơn. Ha ha, may là anh không thích tôi, sau này hai chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, nếu không tôi sẽ cảm giác tôi hại anh mất.”
Tay Hạ Thiên Tường cầm ly rượu run lên, cướp lấy ly rượu trong tay Tô Nhược Hân và nói: “Uống rượu lúc đói không tốt. Em ăn gì đó rồi hẵng uống tiếp, hử?”
Anh không ngờ cô chỉ mới uống hết nửa ly rượu thôi, sao cảm giác như đã say rồi?
“Ừ, để tôi nếm thử món anh nấu nào.” Tô Nhược Hân thật sự ngoan ngoãn ăn, sau đó hết lời khen ngợi.
Không thể không nói, tài nấu ăn của Hạ Thiên Tường không tệ.
Nhưng, cô ăn một lúc lại uống.
“Hạ Thiên Tường, nếu tôi biết anh thật sự đích thân xuống bếp, chúng ta về căn hộ ăn cơm thì tốt biết bao.” Ở đây là trong Trần Ký, cho dù tất cả món ăn đều thật sự do Hạ Thiên Tường nấu, cô vẫn có cảm giác đang đi ăn ở cửa hàng.
“Lần sau.” Không biết phải bao lâu nữa mới tới lần sau mà anh hứa với Tô Nhược Hân.
Bây giờ anh đã để tâm tới lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi.
Cho nên, trước khi anh có thể bảo đảm cô không bị tổn thương một trăm phần trăm, anh không muốn lại liên lụy tới cô nữa.
Cho anh thêm chút thời gian là được rồi.
Nghĩ đến sắp phải xa nhau, Hạ Thiên Tường cũng uống cạn ly rượu.
“Hạ Thiên Tường, tôi không thi tốt, anh có chê cười tôi không?” Cho dù không uống bao nhiêu rượu, nhưng dáng vẻ Tô Nhược Hân sau khi say rượu thật sự rất tệ. Lúc này, trông tinh thần cô có vẻ hoảng hốt.
“Không đâu. Chuyện đó không liên quan tới em. Chuyện tiếp theo, cứ giao cho tôi là được rồi.”
“Cái gì mà giao cho anh? Báo danh à?”
“Ừ, em cứ báo danh khoa y trường đại học T là được rồi.”
“Tôi báo danh là có thể trúng tuyển sao?” Tô Nhược Hân khẽ lắc ly rượu trong tay, đờ đẫn nhìn rượu màu đỏ thẫm sóng sánh.
“Đúng vậy.” Giọng điệu Hạ Thiên Tường rất chắc chắn.
Tô Nhược Hân lại lắc đầu: “Hạ Thiên Tường, tôi biết bản lĩnh của anh, nhưng nếu chút thành tích kia của tôi mà thật sự trúng vào đại học T, sẽ chỉ đổi lấy sự giễu cợt của đám bạn đại học T thôi. Nếu vậy tôi ở đại học T chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì. Tôi sẽ không báo danh vào đó đâu.”
“Với thành tích của em thì dư sức thi vào đại học T.” Hạ Thiên Tường ăn ngay nói thật.
“Vậy thì sao chứ? Thế giới này chỉ tin vào tổng thành tích cuối cùng, sẽ không quan tâm xem có phải tôi thi thiếu một môn hay không.” Tô Nhược Hân nói một tràng, vành mắt lại đỏ hoe.
“Tiểu Hân...” Nhìn Tô Nhược Hân như vậy, Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô quả nhiên để ý.
Hóa ra, lúc trước cô luôn cười thản nhiên chẳng qua là cố tỏ ra mình mạnh mẽ mà thôi.
Kết quả vừa uống rượu, một mặt chân thật nhất lại được thể hiện ra trước mặt anh.
“Hạ Thiên Tường, chúng ta là anh em, anh không chê tôi xui xẻo là tốt rồi. Nếu không, tôi sẽ không để ý tới người anh em như anh nữa.” Tô Nhược Hân uống nhiều, vỗ vai Hạ Thiên Tường với dáng vẻ đặc biệt phóng khoáng giống như hai anh em tốt.
“Không phải là anh em.”
“Vậy là gì? Chị em à?” Vậy anh cũng quá ái đi?
Hạ Thiên Tường khẽ day giữa chân mày, rất muốn nói quan hệ giữa bọn họ là quan hệ nam nữ. Nhưng anh nghĩ đến quyết định sau đó của mình, cuối cùng lại nhịn xuống.
Anh không lên tiếng, Tô Nhược Hân cười ha ha: “Hạ Thiên Tường, anh còn thật sự muốn ái à? Tôi đại biểu tất cả gay trên đời này khinh bỉ anh.”
“Không được.”
“Không được cũng khinh bỉ rồi.” Tô Nhược Hân mới không quan tâm, tiếp tục tranh cãi với Hạ Thiên Tường.
Cô thật sự uống không tốt, cộng thêm tâm trạng hôm nay không vui, nhất thời uống nhiều rồi.
“Tiểu Hân, em đừng uống nữa, em uống nhiều rồi.” Hạ Thiên Tường lại muốn cướp ly rượu của cô.
“Không, tôi không uống nhiều, tôi không có say.” Tô Nhược Hân đẩy tay Hạ Thiên Tường ra, lại nhanh chóng ngây người nhìn rượu sóng sánh trong ly tiếp: “Trước đây, lúc tôi ở cùng anh ấy, anh ấy cũng rất xui xẻo. Hạ Thiên Tường, có phải mạng tôi quá cứng, lúc nào cũng mang tới tai họa cho người khác không?”