Nghĩ thế, Tô Nhược Hân càng hoảng hốt.
Có cảm giác như cô và Hạ Thiên Tường lén lút bị phát hiện vậy.
Vì nơi này không phải căn hộ của Hạ Thiên Tường mà cô thuê, cũng không phải nhà số 888 của Hạ Thiên Tường, càng không phải một khách sạn nào đó.
Cô vào nhà họ Cận, lại còn cùng một người đàn ông…
Dù người đàn ông này là Hạ Thiên Tường, là người mà Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy quen, nhưng Tô Nhược Hân vẫn hoang mang.
Nhìn thấy ánh mắt lo sợ của cô, Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, tôi không đi, tôi ở đây, tôi đi WC.”
Sau đó, anh buông tay Tô Nhược Hân ra.
Tô Nhược Hân cứ thể nhìn người đàn ông này ung dung như đang ở nhà mình đi vào phòng vệ sinh.
“Nhược Hân, con ngủ chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi khe khẽ của Tăng Hiểu Khê.
Giống như không muốn đánh thức cô lại bất đắc dĩ phải đánh thức cô vậy.
Tô Nhược Hân nhìn về phía phòng vệ sinh, người đàn ông đã đi vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Anh xem nơi này như nhà của anh vậy.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, nhớ tới câu “đừng sợ” mà anh nói, cô hơi thả lỏng, sau đó đi tới cửa.
Mở cửa.
“Mẹ nuôi, sao vậy ạ?” Giọng nói có thể xem là rất bình tĩnh, như bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh của Hạ Thiên Tường vậy.
Nhưng thật ra trong lòng Tô Nhược Hân lại đang rất ngượng ngùng.
Bây giờ thật sự có cảm giác đang lén lút ở nhà người ta.
“Nhược Hân, con chưa ngủ thì tốt, nếu làm con thức giấc thì có lỗi quá.” Tăng Hiểu Khê vỗ ngực, cũng không nhìn vào phòng của Tô Nhược Hân.
Điều này khiến cô yên tâm hơn một chút.
Đây là không phát hiện Hạ Thiên Tường lẻn vào nhà họ Cận?
“Vẫn chưa ạ, con đang lướt điện thoại.” Tô Nhược Hân cười nói, dù lại nghĩ tới Hạ Thiên Tường trong phòng vệ sinh, nhưng cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Là thế này, mẹ muốn nhờ con giúp một chuyện.” Lúc nói chuyện, ánh mắt Tăng Hiểu Khê còn hơi đảo qua đảo lại, như đang rất ngại ngùng.
“Mẹ nuôi có chuyện gì cứ nói, chỉ cần con có thể làm, không cần nói là giúp đỡ, con sẽ đi ngay.” Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Tăng Hiểu Khê, Tô Nhược Hân nhẹ giọng thúc giục bà ta mau nói ra.
“Ông ngoại của Liễm Nhi hơi không được khoẻ, bây giờ con thể đi cùng mẹ đến đó xem sao không?” Lúc này Tăng Hiểu Khê mới nói.
“Đó cũng là ông ngoại của con mà, con đi với mẹ nuôi, đợi con thay quần áo xong sẽ xuống tầng, cho con mười phút.” Nói xong, Tô Nhược Hân bèn xoay người đi vào phòng, cũng đóng cửa phòng lại.
Đành chịu thôi, bên trong có một con chuột lớn, cô phải tiễn người đàn ông Hạ Thiên Tường này đi trước đã.
Tình cảnh khi nãy thật sự quá nguy hiểm.
May mà Tăng Hiểu Khê không đi vào, nếu không bà ta phát hiện Hạ Thiên Tường ở trong phòng cô, cô sẽ mất hết mặt mũi.
Cô bước nhanh đến trước phòng vệ sinh, mở cửa ra: “Hạ…”
Nhưng giây tiếp theo, cô lập tức lùi lại: “Anh… Anh đang… đang…” Không ngờ người đàn ông này lại đang đi vệ sinh.
Mà cô lại vô tình nhìn thấy… nhìn thấy thứ không nên thấy rồi…
Tô Nhược Hân lắp bắp.
Cô cho rằng Hạ Thiên Tường chỉ vì tránh Tăng Hiểu Khê mà đi vào trong trốn, không ngờ anh thật sự đi vệ sinh.
Lúc cô xoay mặt về phía tường không dám quay đầu lại, cửa phòng rửa tay phía sau mở ra: “Em chỉ còn chín phút thôi, muốn mặc đồ ngủ đi gặp người khác à?”
Tô Nhược Hân cảm thấy bản thân như đang hỗn loạn trong gió, thì ra người đàn ông này nghe thấy hết: “Vậy tôi thay quần áo, anh… anh ở trong này không được ra ngoài, nếu không tôi sẽ không kịp chuẩn bị.”
Người đàn ông không đáp.
Tô Nhược Hân coi như anh ngầm đồng ý: “Lát nữa tôi đi rồi, anh cũng lặng lẽ rời đi, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra.”
“Được.” Tiếng đáp lời vang lên từ trong phòng vệ sinh, khiến Tô Nhược Hân yên tâm hơn nhiều, sau đó bắt đầu cởi quần áo ngủ trên người xuống.
Trong tủ quần áo đều là đồ Tăng Hiểu Khê dẫn cô đi mua.
Nhưng cô biết dù là Tăng Hiểu Khê dẫn cô đi mua, nhưng người trả tiền thật sự lại là Hạ Thiên Tường.
Cô ngày càng nợ anh nhiều hơn.
Nếu sau này quan hệ của cô và anh không có tiến triển, khi cô phát hiện cô không yêu anh, thật sự không biết nên trả thế nào đây.
Cứ nợ trước đã, chuyện sau này thì sau này hẳn nói.
Tô Nhược Hân nhanh chóng chọn một cái áo cộc tay của Chanel và một cái quần ống rộng, sau đó mang một đôi giày đế bằng màu đen rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa xoay người, cô chợt sững sờ, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói vừa hoàn hồn của mình: “Hạ Thiên Tường, anh… anh nhìn lén tôi?”
Mặt cô đã đỏ ửng.
Khi nãy cô vừa thay từ trong ra ngoài.
“Còn nửa phút, bà Cận sắp mở cửa vào rồi.” Hạ Thiên Tường cong môi, có cảm giác không nói cũng hiểu, chắc chắn là nhìn thấy hết rồi.
“Anh…” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi: “Cái tên lưu manh này.”
“Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, nếu em cảm thấy lỗ thì đợi em về, có thời gian, tôi cho phép em nhìn lại.”
Tô Nhược Hân vung chân, rất muốn giết chết Hạ Thiên Tường, nhưng đã nghe thấy tiếng bước chân của Tăng Hiểu Khê ở bên ngoài.
Cô thật sự không có thời gian để tâm đến tên lưu manh Hạ Thiên Tường này.
“Anh đợi đấy.” Cô nhỏ giọng cắn răng nghiến lợi cảnh cáo, sau đó chạy ra ngoài.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn đợi em nhìn lại.” Hạ Thiên Tường ở phía sau nói ra lời mà trước khi quen Tô Nhược Hân anh còn không nghĩ ra được, thậm chí là nói rất trôi chảy, lúc nói xong, bản thân anh cũng ngây người ra.
Tô Nhược Hân đã ra ngoài.
Tăng Hiểu Khê mặc váy dài màu đen đơn giản, để mặt mộc, không đeo trang sức, vừa nhìn thấy cô đã lập tức kéo cô đi, sau đó đỏ mắt nói: “Tô Nhược Hân, con nhất định phải cứu ba của mẹ, ngoài con ra thì không còn ai có thể cứu được ông ấy nữa cả.”
“Mẹ nuôi đừng nôn nóng, ông ngoại sẽ không sao đâu.” Dù vẫn chưa gặp ba của Tăng Hiểu Khê, cũng không biết tình trạng của ông cụ, nhưng Tô Nhược Hân vẫn quyết định an ủi Tăng Hiểu Khê trước.
Thật ra khi bị bệnh, có bệnh nhân là tự doạ mình chết.
Bị bệnh thì sẽ sợ hãi, ảnh hưởng đến tinh thần, sau đó bệnh tình rất khó thuyên giảm, sức khoẻ cũng khó hồi phục.
Cuối cùng chính là tự mình dọa chết mình.
Cho nên chỉ cần có tâm lý vững vàng, không phải là không thể nào chiến thắng được bệnh tật.
“Tất cả bác sĩ riêng đều đã có mặt, đang cấp cứu.” Lúc này, Tăng Hiểu Khê bắt đầu nức nở.
Tô Nhược Hân nắm chặt tay bà ta, sau đó nghĩ đến câu nói của Hạ Thiên Tường, sau đó, cô cũng nói với Tăng Hiểu Khê: “Có con ở đây, đừng sợ.”
Nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân, tay của Tăng Hiểu Khê mới không run rẩy nữa.
Hai người cùng rời khỏi biệt thự, Cận Hồng Huy đã đợi ở đó từ lâu: “Vợ, bé Tô, mau lên xe đi.”
Tô Nhược Hân kéo Tăng Hiểu Khê lên xe, cảm nhận được bà ta vẫn không ngừng run rẩy.
Tăng Hiểu Khê thật sự lo lắng cho ba của bà ta, ngay cả hai cốc cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, có lẽ vừa được đặt lên cũng không chú ý đến.