Tô Nhược Hân mơ hồ, quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, nếu không phải người đàn ông này lúc này đang ở ngay cạnh cô, cô còn tưởng anh đã nói gì hay làm gì đó với Dương Mỹ Lan.
Nếu không Dương Mỹ Lan sẽ không bất thường như vậy.
Cảm giác ngay cả Hạ Thiên Tường cũng không muốn gặp vậy.
Xem ra, Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan hết cơ hội rồi.
Bỏ điện thoại xuống, cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, gương mặt người đàn ông vẫn tối đen, giống như cô nợ anh nhiều tiền lắm vậy.
“Hạ Thiên Tường, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường hơi mím lại, dường như là muốn nói, nhưng môi khẽ mở ra, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Tô Nhược Hân đầu quay mòng mòng.
“Có việc gì mà không thể nói ra được? Anh như này là đang nể mặt tôi sao? Tôi nói cho anh biết Hạ Thiên Tường, tôi không chịu cái này của anh, tôi là ân nhân cứu mạng của anh, không chịu đựng cơn tức giận của anh.” Nếu không phải là không mở được cửa xe, thì cô đã trực tiếp nhảy ra khỏi xe rồi.
Hạ Thiên Tường hít một hơi thật sâu, nếu không, chắc chắn anh sẽ đánh một quyền vào người Tô Nhược Hân mất.
Lại dám giới thiệu bạn gái cho anh, đúng là chỉ có cô nghĩ ra được.
Gì mà Dương Mỹ Lan, Lý Mỹ Lan, Vương Mỹ Lan, tất cả anh đều không thèm để ý.
Trong mắt anh chỉ một người con gái chân chính, đó chính là Tô Nhược Hân.
Vì anh lạnh lùng, bây giờ Tô Nhược Hân cảm giác đến hít thở cũng khó khăn hơn rồi.
Không khí sắp loãng ra rồi.
Sau đó, xe cứ đi cứ đi, cô phát hiện ra kiến trúc hai bên đường ngày càng ít, phong cảnh hai bên đường ngày càng quen thuộc.
Nói chính xác hơn, cảnh vật hai bên đường cô từng thấy hai lần, thế nên có ấn tượng rồi.
“Anh… anh muốn đi đâu?” Tô Nhược Hân hoảng loạn.
Bất giác rất ghét con đường trước mặt này.
Chỉ vì hướng mà con đường này dẫn đến chính là nơi anh xảy ra tai nạn giao thông, cũng là lần đầu tiên cô gặp anh.
Hạ Thiên Tường vẫn không lên tiếng, giống như điếc vậy, không nghe thấy câu hỏi của cô, cũng như là không cảm nhận được sự tồn tại của cô vậy.
Chỉ lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhanh đến mức khiến Tô Nhược Hân sắp hoài nghi nhân sinh rồi.
Nếu đối diện có một chiếc xe lái qua, chắc chắn sẽ xảy ra va chạm.
Nhưng, cô không dám dạy dỗ Hạ Thiên Tường.
Lúc này cho dù Hạ Thiên Tường không lên tiếng, cũng đủ khiến người khác sinh lòng sợ hãi.
Chắc chắn là một Hạ Thiên Tường mà cô chưa từng thấy.
Nhưng nhớ đến những tin đồn về Hạ Thiên Tường mà trước đây cô tìm được trên mạng.
Trước giờ anh đều không phải quý ông gì cả.
Lạnh lùng vô tình là tên gọi khác của anh.
Trong từ điển của anh, trên thương trường chỉ có thắng và thua, không nói đến tình người.
Thế nên, có phải cô bị mê hoặc bởi sự dịu dàng của anh đối với cô trước đây rồi không, thế nên có ảo giác mà ngó lơ đi bản chất ban đầu này của anh?
Lúc Tô Nhược Hân đang nghiên cứu phẩm chất thật sự của Hạ Thiên Tường, giống như đang hoài nghi nhân sinh, chiếc Bugatti quay ngoặt, rẽ vào một con đường núi.
Cả con đường núi trải lớp nhựa đường, xoắn từng vòng từng vòng đi lên núi.
Đường không rộng, đường xe hai chiều.
Đây rõ ràng không phải con đường đến nơi lần đầu tiên cô gặp Hạ Thiên Tường.
“Thế này là đi đâu thế?” Không biết vì sao, với một Hạ Thiên Tường vẫn luôn lạnh lùng không lên tiếng, Tô Nhược Hân trong lòng hoảng sợ.
Lần đầu tiên có cảm giác sợ anh.
Hạ Thiên Tường vẫn không nói gì.
Chỉ là đến đường núi như thế này, xe lái lại càng nhanh.
Rõ ràng đều là đường vòng, đường thẳng dài nhất cũng không quá 10 mét, nhưng Hạ Thiên Tường lại lái xe đến 100km/h…
Giống như tốc độ trên cao tốc vậy.
Tô Nhược Hân nắm chặt tay vịn, gương mặt trắng bệch.
Cô vẫn luôn nói chuyện với anh, nhưng anh không hề trả lời một câu.
Đến lúc này cô mới hiểu, anh cố ý.
Cố ý không nói chuyện với cô.
Chỉ là cô thật sự không hiểu sao anh lại tức giận như vậy.
Cô một không chọc giận anh, hai không chọc giận, ba cũng không chọc giận anh, anh đúng là vô duyên vô cớ phát điên.
Tô Nhược Hân không nói gì nữa, yên lặng nhìn về phía trước xe.
Chỉ có như vậy mới xoa dịu được cảm giác say xe của cô.
Rất khó chịu.
Hít thở cũng sắp dừng rồi.
“Ọe…” Cô sắp nôn rồi, lục phủ ngũ tạng đảo lộn trong tốc độ xe nhanh như thế, đúng là đảo lộn muốn nôn luôn.
Nhưng cô đã như vậy rồi, tốc độ xe của chiếc Bugatti vẫn như cũ, không hề có ý định chậm lại.
Tô Nhược Hân không thể chịu được nữa.
“Hạ Thiên Tường, ông nội anh, tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp nôn rồi, đợi lát tôi nôn trong xe anh, nôn cho vương vãi tứ tung luôn.
Tốc độ xe vẫn vậy, Hạ Thiên Tường giống như điếc vậy, vẫn là tốc độ 100km/h, không hề giảm xuống.
“Ọe…” Tô Nhược Hân rút khăn giấy ra, lần này nôn thật rồi.
Thế nhưng chỉ là nước bọt mà thôi.
Lúc này mới nhớ ra, từ buổi sáng đến bây giờ, cô còn chưa uống ngụm nước nào, chưa ăn được gì.
Đầu tiên là đi gặp Chúc Yên, sau đó là Dương Mỹ Lan.
Tưởng rằng đến quán café Đảo Xanh, thì có thể ung dung ăn một phần bít tết, uống một cốc café, kết quả, bây giờ bị Hạ Thiên Tường giữ trong xe, cô đói chết mất.
Thậm chí đến nôn cũng không nôn ra được gì.
Cô đúng là bi thảm.
“Hạ Thiên Tường, cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, tôi đói lắm, say xe lắm, đau đầu lắm.” Cô hét lên với anh, muốn đánh nhau.
Đúng vậy, muốn đánh nhau với Hạ Thiên Tường.
Thế nhưng, người đàn ông giống như robot vậy, không thể hiện ra bất cứ tình cảm nào, vẫn không có phản ứng.
Một tiếng “chát” vang lên, Tô Nhược Hân đâm vào xe.
Cô tưởng rằng cô đâm vào cửa kính xe như vậy, cửa kính xe ít nhất cũng phải nứt chứ.
Kết quả lại trở thành thảm kịch của một mình cô.
Cửa kính xe không chút tổn hại, đầu của cô lại càng đau hơn.
Lúc này cô mới nhớ ra đây là chiếc xe xa xỉ có giá hơn tỷ, là thứ mà nhân loại máu thịt như cô không thể chống chọi được.
“A…” Tô Nhược Hân đau đến mức hét lên một tiếng.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không phản ứng.
Tô Nhược Hân nghiêng đầu, trực tiếp dựa vào cửa kính xe, bất động.
Cô nhắm mắt, hít thở khó khăn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ
2. Người Tình Của Sói
3. Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
4. Đông Tuyết
=====================================
Đó là tiếng hít thở mà cô cố tình làm ra.
Quả nhiên, với dáng vẻ sắp chết của cô, tốc độ xe cuối cùng đã giảm xuống.
Sau đó, vững vàng dừng ở bên đường.
Thực ra cũng không phải bên đường, là dừng ngay trên đường.
Con đường này không có vỉa hè.
Có thể nói là con đường nhựa hai chiều hẹp nhất mà cô từng thấy…”
“Nhược Hân…” Hơi thở quen thuộc ập đến, Tô Nhược Hân cảm thấy nhịp tim vừa được đè nén xuống, lúc này lại bỗng nhiên đập nhanh.
Không không, cô tuyệt đối sẽ không để ý đến anh nữa.
Cô nói với anh nhiều như vậy, anh chẳng đáp lại một câu.
Vậy cô bây giờ cũng không để ý đến anh nữa.
Chết cũng không để ý.
“Nhược Hân, em không sao chứ?” Hạ Thiên Tường hoảng loạn.
Nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Tô Nhược Hân, thật sự hoảng loạn rồi.
Anh tưởng rằng tiếng cô nôn khan là giả, là tiếng mà cô cố tình phát ra, nhưng lúc này nhìn gương mặt trắng bệch chắc chắn không thể làm giả thì mới biết, lúc nãy chắc là cô thật sự không thoải mái.
Anh lái xe nhanh như vậy, không thoải mái cũng rất bình thường.
Thực ra, anh cũng không thoải mái.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trước mũi Tô Nhược Hân, ấm áp, nóng hổi, dường như tất cả đều bình thường, nhưng anh gọi mấy tiếng, Tô Nhược Hân cũng không trả lời, khiến anh càng thêm lo lắng.
Lúc Hạ Thiên Tường đang không biết làm sao, phải gọi Tô Nhược Hân dậy như thế nào, thế nhưng, cô gái đang yên lặng dựa vào cửa kính xe, đôi lông mi dài khẽ chớp một chút.