Tô Nhược Hân cũng mở rộng vòng tay, bây giờ cô rất thương đứa bé này, ngoài đau lòng cũng chỉ còn thương xót.
Cậu bé đã mất mẹ.
Trẻ nhỏ không có mẹ như cây cỏ, cô thấu hiểu sâu sắc câu nói này.
Bởi vì người mẹ kia của cô có cũng như không.
Từ nhỏ đến lớn, cô lớn lên như một ngọn cỏ.
Không có ai chăm bón, không có ai tưới nước, chỉ dựa vào sự bền bỉ kiên cường mới có thể sống được đến ngày hôm nay.
Mọi người đều thấy Tô Nhược Hân và Chúc Cương cùng giang rộng hai tay.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng cậu nhóc chắc chắn sẽ nhào vào lòng bác mình là Chúc Cương thì cậu bé lại quay người, sau đó hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy chân Tô Nhược Hân: “Chị Tô, em nhớ chị lắm, mẹ em lại ngủ rồi, chị gọi mẹ dậy giúp em được không? Giống như hôm qua đó, chị vừa đến mẹ em đã tỉnh.”
Cậu bé vừa nói vừa lau nước mắt khiến mọi người có mặt đều vô cùng xót xa.
“Chúc Hứa, cháu xuống ngay cho bác, chính cô ta đã hại chết mẹ cháu đấy.” Chúc Cương bị ghét bỏ bèn hét lên.
“Không thể nào, nếu không có chị Tô thì hôm qua mẹ đã chết rồi, sao chị ấy phải cứu mẹ xong lại làm mẹ ngủ chứ? Có phải hơi phiền phức không?”
Cậu bé nói với giọng còn non nớt.
Nhưng trẻ con không biết nói dối.
Chúc Cương và những người đến cùng anh ta lập tức ngẩn ra.
Phải công nhận rằng cậu bé nói có lý.
Nếu Tô Nhược Hân muốn hại chết Chúc Yên thì hôm qua đã không cứu Chúc Yên mà để cô ta chết luôn, như vậy chẳng phải sẽ càng hợp lý, không bị mọi người lên án hay sao?
Tại sao phải cứu Chúc Yên rồi lại kê thuốc đầu độc để hại chết cô ta chứ?
Còn nữa, nếu kê đơn thuốc như vậy thì cũng phải âm thầm đưa cho Chúc Yên không để lại chứng cứ chứ, gửi tin nhắn cho cô ta thì không thể phủi sạch hiềm nghi được.
Nghĩ như vậy, mọi người chợt thấy không hợp lý.
Chúc Cương hơi khó hiểu, bối rối vì suy nghĩ của mình thay đổi ngột, nhưng lúc này bảo anh ta thừa nhận Tô Nhược Hân không hại chết Chúc Yên cũng là điều không thể.
“Phương Tấn, có phải anh dùng lời hay ý đẹp để lừa Tiểu Hứa không?”
Phương Tấn uất ức: ‘Tôi chỉ đến tìm bã thuốc thôi, sau đó gặp được cậu bé, tôi hỏi cậu có nhìn thấy bã thuốc mẹ sắc không, cậu bé nói có rồi dẫn tôi đi tìm.”
“Tiểu Hứa, là như vậy sao?”
Chúc Hứa dựa vào lòng Tô Nhược Hân, gật đầu: “Vâng, chú ấy nói chị Tô bảo chú ấy tới tìm bã thuốc nên cháu đưa chú ấy đi lấy.”
“Sao cháu biết bã thuốc ở đâu?”
“Cháu nhìn thấy dì cầm đi, dì bảo cháu không được nói cho ai, bảo là nếu cháu nói thì sẽ không tìm được hung thủ hại chết mẹ, nhưng chú Phương nói chỉ khi tìm được bã thuốc thì mới tìm được hung thủ hại chết mẹ, cháu tin tưởng chị Tô.”
“Thằng nhóc thối, ăn cây táo rào cây sung.”
“Dù đứa bé này có ăn cây táo rào cây sung hay không, bây giờ chỉ cần chứng minh được bã thuốc này là bã thuốc cô Chúc đã dùng khi còn sống là được rồi.” Còn những chuyện khác đều chỉ là thứ yếu.
“Cháu tìm được ở đâu?” Chúc Cương lại lạnh mặt, như thể chỉ muốn chém Phương Tấn.
“Cháu đưa chú ấy đến nhà dì Mạc, sau đó dì Mạc đưa chúng cháu đi tìm.”
“Dì Mạc nào?”
“Là dì Mạc ở lầu dưới nhà chúng cháu, cháu thường xuyên chơi với Tiểu Bảo nhà dì ấy.”
Chúc Cương sờ đầu, hiển nhiên vẫn chưa nhớ ra người phụ nữ họ Mạc này là ai: “Bác không biết người này, ai biết được có phải tìm một người gánh tội thay tạm thời hay không.”
Phương Tấn tức giận: “Tôi cũng không biết, nếu không phải Tiểu Chúc Hứa đưa tôi đi gặp người phụ nữ đó thì tôi cũng không biết trên đời còn có người phụ nữ đê hèn, vô liêm sỉ đến vậy.”
“Cô ta… Cô ta hại chết em gái tôi?” Giọng Chúc Cương run lên.
“Không tính là hại chết, nhưng chắc chắn có tham gia, cụ thể thế nào thì anh tự hỏi cô ta đi.”
“Cô ta ở đâu? Người phụ nữ họ Mạc đó ở đâu?” Cảm thấy cái chết của Chúc Yên có lẽ thật sự có ẩn tình khác, Chúc Cương căng thẳng, đồng thời cũng mong muốn lập tức tìm ra chân tướng sự thật, trả thù cho em gái mình.
Cho dù không thể tự tay giết chết, chí ít cũng phải tự tay đưa cô ta vào tù mới có thể giải tỏa hận thù.
“Đưa tới rồi đấy, anh tự hỏi cô ta đi.” Phương Tấn giơ tay chỉ vào xe của mình ở bên ngoài.
Chúc Cương sải bước đi tới, mở cửa ra, người phụ nữ bên trong không ngồi vững ngã nhào ra ngoài xe.
Nhìn thấy Chúc Cương, ban đầu cô ta hoảng sợ, sau đó bắt đầu vùng vẫy.
Chúc Cương giật miếng giẻ nhét trong miệng cô ta ra: “Cô trộm bã thuốc của Yên?”
Người phụ nữ cúi đầu không nói gì.
Nhưng cơ thể run bần bật đã nói lên tất cả.
“Tôi bảo cô trả lời tôi, nói mau.” Chúc Cương cuống lên, bản năng của côn đồ hoàn toàn bùng nổ, anh ta giơ chân đá người phụ nữ.
“Tôi… Tôi cảm thấy thứ đó có độc, sợ Chúc Hứa ăn lung tung sẽ trúng độc như Yên.” Người phụ nữ họ Mạc không chịu được đau nên mới lên tiếng.
“Tôi không tin cô sẽ vì Chúc Hứa mà bỏ ra ba trăm nghìn tiền taxi để vứt bã thuốc tới bãi xử lý rác đâu, nếu không phải tôi và Chúc Hứa tới kịp lúc thì đã không thể tìm lại được rồi.”
“Tôi vì sự an toàn của Chúc Hứa thôi.” Người phụ nữ vẫn không chịu nhận.
Phương Tấn bỗng bật cười: “Các người đã nghe nói một người phụ nữ bình thường đến xe bus còn không nỡ ngồi lại vì vứt một bao bã thuốc mà bỏ ra ba trăm nghìn để thuê taxi bao giờ chưa? Chúc Yên chết rồi, cô ta giao cho cảnh sát xử lý không chỉ công bằng hợp lý, còn có thể tiết kiệm được ba trăm nghìn tiền taxi, sao lại không làm? Còn nữa, nghe nói đồ ăn sáng của gia đình cô không tệ, sữa bò, sữa đậu, quẩy và tiểu long bao, con trai cô nói chưa bao giờ được ăn phong phú như thế, tiền của cô từ đâu ra?”
“Chồng tôi kiếm được.”
“Chồng cô mỗi tháng đều nhận tiền lương, nhưng tháng trước khi sinh nhật con trai cô cũng không được ăn một bữa sáng phong phú thế này, cô nói thật đi, ai đưa tiền cho cô?” Phương Tấn tiếp tục lạnh lùng chất vấn, hết câu này đến câu khác khiến người phụ nữ sắp không chịu nổi nữa.
“Tôi… Tôi chơi xổ số kiếm được.”
“Vậy xin hỏi cô mua xổ sổ ngày nào, ở nơi bán vé số nào?” Phương Tấn lại ép hỏi.
“Ra ngoài dạo phố nhìn thấy thì mua thôi, tôi cũng không nhớ đã mua ở đâu nữa.”
“Vậy cô nói xem, hôm qua cô đã đi dạo phố ở những nơi nào?”
“Cũng… Cũng không đi mấy, chỉ đi loanh quanh gần nhà thôi.”
“Cô Mạc, gần khu phố chỗ nào cũng có camera giám sát, khi cô gặp người phụ nữ đó không chú ý ngẩng đầu nhìn lên camera giám sát ở góc chéo phía trên hai người à?”
“Anh… Anh nhìn thấy rồi?” Người phụ nữ lập tức hoảng sợ, run chân đứng đó, giống như trời sập.
Lúc này Phương Tấn lùi lại một bước, nhìn Chúc Cương: “Chuyện còn lại giao cho anh đấy, hy vọng anh có thể tìm ra kẻ sai khiến phía sau.”
Sắc mặt Chúc Cương càng lúc càng xấu.
Câu nói này của người phụ nữ rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, nói lên rằng cô ta đã đi gặp một người nào đó.