Chiếc xe dừng trước cửa một club bí ẩn hạng sang.
Hạ Diệp Chi tay đang tháo dây an toàn bỗng dừng lại, nét mặt hoài nghi nhìn Mạc Gia Thành: Ăn cơm ở đây sao?
Anh ta chắc chắn không phải đến đây để vui chơi.
Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái, rồi dứt khoát mở cửa xuống xe.
Hạ Diệp Chi cũng chỉ đành đi theo anh ta.
Hai người, người trước người sau đi về phía cửa chính. Mạc Đình Kiên vừa vào, nhân viên phục vụ đã cúi người vô cùng cung kính chào anh: Hoan nghênh anh đến, nhưng đến lượt của Hạ Diệp Chi, cô lại bị chặn lại.
Tên phục vụ giương mặt nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ khinh thường: Cô đến đây làm gì?
Hạ Diệp Chi cúi đầu, nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, quả thực có chút quê mùa, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, đáp: Đến ăn cơm.
Cô nói rồi định đi vào trong, nhưng tên phục vụ vẫn không chịu để cô vào: Nhưng chỗ chúng tôi là club cực kì sang trọng, không phải ai cũng có thể vào được.
Hắn ta cũng đã gặp không ít phụ nữ hám tiền, hám của đến đây muốn tìm đại gia, nhưng đa phần họ đều là những người xinh đẹp, còn người vừa xấu xí vừa ăn mặc quê mùa này, để cô đi vào quả thực làm hạ thấp đẳng cấp của club.
Hạ Diệp Chi bĩu môi, cô còn không muốn vào ấy chứ.
Mạc Đình Kiên sau khi đi vào mới phát hiện ra Hạ Diệp Chi vẫn chưa lên, lúc quay người ra tìm cô thì vừa hay nghe thấy lời của tên nhân viên phục vụ.
Anh đi qua đó, đưa đôi tay dài kéo Hạ Diệp Chi về phía sau, khuôn mặt lạnh lùng nhìn tên nhân viên phục vụ vừa rồi:Tên gì?
Người ra vào club này, đa phần là những kẻ không giàu thì sang, bọn họ làm nhân viên phục vụ ở đây cũng phải là những kẻ biết nhìn người.
Thân hình cao lớn, khí chất dũng mãnh của Mạc Đình Kiên khiến tên nhân viên phục vụ lập tức hoảng sợ, lắp ba lắp bắp trả lời: A...A Bình.
Mạc Đình Kiên nghe rồi chỉ lạnh lùng lườm hắn một cái, kéo Hạ Diệp Chi đi vào, cũng không còn ai dám chặn lại nữa.
Anh cao, đôi chân dài rảo bước rất nhanh, còn Hạ Diệp Chi thấp hơn, nên chậm sau anh nửa bước.
Trái với bản tính giàu sang không kiêng nể ai, thì bàn tay anh lại to dày, ấm áp khiến người khác cảm thấy an tâm đến lạ. Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, nhìn bờ vai rộng lớn của anh, có chút rung động.
Ngoài Thẩm Lệ ra, đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cô như thế này.
Ting------
Tiếng mở cửa của thang máy kéo tâm trí cô trở lại.
Cô ngẩng đầu mới phát hiện Mạc Đình Kiên không biết đã dừng lại từ lúc nào, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Hạ Diệp Chi như bị điện giật, vội vàng rút lại bàn tay anh vừa dắt cô, luống cuống vào trong thang máy.
Cô vừa mới bị Mạc Gia Thành dắt đi một đoạn sao…
Mạc Đình Kiên vừa bước vào thang máy, Hạ Diệp Chi liền vội vàng đứng gọn vào trong góc cách xa anh nhất có thể.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng trầm trầm: Tránh xa thế làm gì, tôi ăn thịt cô sao?
Hạ Diệp Chi quay ngoắt đầu, không để ý đến anh.
...
Vất vả lắm mới đến được phòng ăn, Hạ Diệp Chi cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể thở phào rồi, nhưng ai ngờ trong phòng ăn còn có người khác.
Người đàn ông mặc âu phục, đeo gọng kính kim loại hết sức tinh tế, ngũ quan tuấn tú, khuôn mặt ôn hoà, khí chất hơn người, vừa nhìn là biết cực kì giàu sang.
Chỉ cần là người trong giới giải trí, đều biết người đàn ông này. Anh ta chính là tổng giám đốc điều hành tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.- Cố Tri Dân!
Cố Tri Dân như cảm nhận được ánh nhìn của cô, ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng cười một tiếng.
Mạc Đình Kiên đi đến trước bàn ăn, kéo ghế, khẽ ấn Hạ Diệp Chi ngồi xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân, nói ngắn gọn: Chị dâu tôi.
Cố Tri Dân sửng sốt một chút như đang nghe thấy chuyện gì rất thú vị, nếp nhăn trên khuôn mặt khi cười sâu thêm mấy phần, nhưng giọng nói lại không lộ vẻ khinh thường:Chào cô Mạc.
Hạ Diệp Chi cảm thấy không khí có chút kỳ quái, nhưng vẫn lễ phép đáp một tiếng:Anh Cố.
Người phụ nữ xấu xí này biết Cố Tri Dân sao?
Mạc Đình Kiên chau mày, thẳng thừng ném thực đơn cạch một tiếng xuống bên cạnh cô, ngữ điệu có chút lạnh lùng: Chọn món đi.
Hạ Diệp Chi không biết bản thân đã chọc giận anh chỗ nào, nhưng vì đang có người ngoài nên cô cũng không nói gì nhiều, cúi đầu nghiêm túc xem thực đơn.
Tinh tinh----
Là tiếng tin nhắn điện thoại.
Mạc Đình Kiên cầm điện thoại xem, là tin nhắn của Cố Tri Dân gửi cho anh: Cậu chơi đóng kịch với vợ cậu sao?
Vốn dĩ Mạc Đình Kiên cảm thấy có chút khó chịu là bởi vì Hạ Diệp Chi biết Cố Tri Dân, nhìn thấy tin nhắn, anh liền nhấc đôi chân dài của mình đá thẳng vào chân của Cố Tri Dân.
Hừ... Cố Tri Dân không ngỡ rằng Mạc Đình Kiên lại ra tay bạo lực như vậy, anh ta đau đớn rên lên một tiếng, nhưng bởi vì có mặt của Hạ Diệp Chi, anh ta chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Cảm thấy chiếc bàn dao động, Hạ Diệp Chi mơ hồ ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Gọi món được chưa? Mạc Đình Kiên tiến lại gần, cánh tay trực tiếp đặt lên lưng chiếc ghế tựa của cô, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
Hạ Diệp Chi không chút tự nhiên, trả lời một câu Gọi được rồi, sau đó liền đặt thực đơn ra phía xa.
Cũng may lúc ăn cơm, Mạc Gia Thành không làm hành động gì vượt quá phép tắc, chỉ liên tục nói chuyện với Cố Tri Dân.
Không khó để nhận ra, quan hệ của hai người này rất tốt.
Hạ Diệp Chi ra sức ăn thật nhanh, ăn xong liền mượn cớ để ra ngoài.
Cô vừa đi khỏi, Cố Tri Dân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, tháo chiếc kính xuống, thay đổi hình tượng ôn hoà lúc trước, nói với giọng như đang phát điên: Cậu về nhà đóng vai, diễn kịch với vợ của cậu mới thoải mái làm sao, để tôi một mình ở công ty bận đến mức không sống nổi, lại còn bắt tôi ngày ngày đeo kính giả bộ trưởng thành, chững chạc. Tôi mặc kệ! Tôi muốn nghỉ phép!
Mạc Đình Kiên làm thinh, không thèm để tâm: Tổng giám đốc truyền thông Thịnh Hải làm sao nghỉ phép được chứ? Đến loại người nhà quê như Hạ Diệp Chi còn biết cậu, thì không phải cậu càng nên nỗ lực làm việc sao?
Hừ! Facebook của tôi đây có hàng ngàn người theo dõi, người biết đến tôi nhiều không đếm xuể. Hơn nữa, cậu mới chính là ông chủ của truyền thông Thịnh Hải, rõ chưa? Tôi chỉ là người làm thuê cho cậu.
Cố Tri Dân càng nói càng bực bội: Nếu như cậu còn không về công ty làm việc, tôi sẽ lên sân thượng của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi nhảy lầu, cho cậu một tin chấn động luôn đấy.
Cái kiểu uy hiếp này, ngày nào Cố Tri Dân cũng nói dăm ba lần, nhưng Mạc Đình Kiên căn bản không hề để tâm.
Anh thong thả, ung dung uống nước, sau đó mới hỏi:Bên nhân sự thật sự không nhận được hồ sơ xin việc của Hạ Diệp Chi sao?
Cố Tri Dân cũng có chút buồn bực nói: Ngày nào tôi cũng cho thư ký đi hỏi, thực sự không có.
Nói rồi, anh ta làm bộ mặt hiếu kỳ hỏi Mạc Đình Kiên: Vợ cậu trông như thế, mà cậu có thể giữ khoảng cách với cô ấy sao?
Mạc Đình Kiên giương mắt, lạnh lùng nhìn anh ta:Như thế nào?
Cố Tri Dân nuốt nước miếng một cái, nịnh nọt nói: Trẻ trung đáng yêu, xinh đẹp hào phóng...
Mạc Đình Kiên: Mắt của cậu có vấn đề à?
Cố Tri Dân: ...
Không thể nói Hạ Diệp Chi xấu, cũng không thể nói cô xinh đẹp, vậy muốn thế nào?
Anh cảm thấy, từ sau khi Mạc Đình Kiên kết hôn, liền thành ra cổ cổ quái quái.
Trước khi rời đi, Mạc Đình Kiên như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, dặn dò Cố Tri Dân: Cái tên nhân viên phục vụ A Bình trong club ấy, đuổi việc hắn đi.
...
Khi quay trở lại biệt thự, trời cũng đã tối.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên từng người trước sau đi vào.
Cô vào đến cửa liền hỏi:Cậu chủ của các anh có ở nhà không?
Không có ạ. Trải qua sự rèn giũa trong thời gian này, những tên vệ sĩ đã không còn chút áp lực tâm lý khi nói dối nữa.
Trở về phòng, Hạ Diệp Chi nằm trên giường nghĩ tới chuyện đợi chút nữa Mạc Đình Kiên quay lại hỏi chuyện tin tức, cô phải ứng phó thế nào.
Nhưng bất giác, liền nghĩ tới Mạc Gia Thành.
Anh hôm nay rất khác thường, đột nhiên đối xử rất tốt với cô...