Cô Vợ Thay Thế

Chương 36: Chương 36: Giống như cái xe bus thế ai mà thèm




Tại căn biệt thự nhà họ Mạc.

Hạ Hương Thảo dựa lưng vào ghế sô pha lướt nghịch điện thoại, cô ta dùng tiền để mua chuộc cho bài phỏng vấn của Hạ Diệp Chi lên trang đầu, thêm vào đó là thuê riêng một đội chỉ để đăng những bình luận mắng chửi Hạ Diệp Chi, ngay kể cả những trang mạng mà trước đây không tán thành quan điểm đó giờ cũng quay ngoắt đầu lại rồi.

Cô ta luôn cảm thấy chuyện trước đây mình bị bọn chó chụp trộm chắc chắn là có liên quan tới Hạ Diệp Chi.

Bây giờ nhìn Hạ Diệp Chi bị mắng chửi như thế chẳng cần nói cũng biết cô ta vui mừng thế nào.

Kể cả là có bị chụp trộm thì sao chứ, trong video chỉ là những chuyện mà bọn họ nói bằng miệng chứ chẳng có bằng chứng gì, còn Hạ Diệp Chi thì khác – đó là đứng trước phóng viên để thừa nhận rằng bản thân mình đang thổi phồng mọi chuyện lên.

Cái người phụ nữ xấu xí đó mà cũng muốn đấu với cô ta!

Hạ Thanh Thảo sau khi lên mạng một lát thì đi ngủ trong tâm trạng mãn nguyện.

Thế nhưng, cô ta ngủ tới nửa đêm thì liền xảy ra biến cố.

Một người bạn mà bình thường quan hệ rất tốt với cô ta gọi điện tới: “Hương Thảo, vừa nãy có người đã tung một số ảnh và video của cậu lên mạng, được đưa lên trang nhất luôn rồi, như vậy là thế nào? Có phải cậu đắc tội với ai rồi không?”

Hạ Hương Thảo nghe thấy “ảnh và video” thì trong lòng liền có một dự cảm chẳng lành.

Cô ta bực dọc HẤT mái tóc lên, cầm điện thoại và lên mạng.

Trên mạng đang ào ào thảo luận về cô ta.

Các bức ảnh và video chẳng hay ho gì về cô ta đang được truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Tập đoàn nhà họ Hạ tuy không là gì so với nhà họ Mạc nhưng cũng được coi là một doanh nghiệp có chút tiếng tăm, tầng lớp trẻ tuổi trong gia đình khá giả giống như Hạ Hương Thảo cũng có không ít những cô gái chơi bời chác táng.

Nhìn vào thì có vẻ như những cô gái bình thường khác, nhưng thực ra bọn họ cũng chơi bời trai gái, thuốc lắc, rồi chuyện gì cũng có thể làm.

Hạ Hương Thảo tức giận bứt đầu bứt tai: “Sao có thể thế này....”

Có rất nhiều anh hùng bàn phím không tiếc lời mắng cô ta.

“Đồ rẻ rách! Không biết xấu hổ!”

“Thế này thì chắc làm gì còn mặt mũi mà đi đâu.”

Cô ta tức tới phát run người lên, càng đọc càng là những lời mắng chửi thậm tệ.

Đột nhiên, cô ta nghĩ tới Thẩm Sơ Hoàng.

Bây giờ đang là nửa đêm, Thẩm Sơ Hoàng nhất định chưa kịp xem những bức ảnh và video này.

Nếu như bị Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy thì bọn họ chắc chẳng còn gì.

Cô ta mặc đồ vào và đi gõ cửa phòng Hạ Lập Nguyên: “Bố, bố nhanh nhanh giúp con gỡ những bài kia xuống....”

Ở một nơi khác, Hạ Diệp Chi đang ôm máy tính nằm trên giường vừa xem video vừa nói chuyện với Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ khi đi học là một học sinh nghịch ngợm, bây giờ là một minh tinh nên làm việc nhìn bề ngoài có vẻ thận trọng, nhưng bản chất thích gây chuyện vẫn không hề thay đổi.

Cô hào hứng đọc những lời bình luận của cư dân mạng.

“Tôi sớm đã cảm thấy Hạ Hương Thảo chẳng phải cái loại tốt đẹp gì, vậy mà vẫn còn có người nói giúp cho cô ta!”

“Nhìn thì có vẻ con nhà gia giáo đấy, không ngờ lại là cái loại con gái thế này!”

“Tôi đánh giá thế này, tại vì sao mà em gái cô ta lại gả và nhà họ Mạc, chính là bởi vì nhà họ Mạc biết Hạ Hương Thảo ở bên ngoài là kẻ sống buông thả, nghe nói em gái cô ta tuy không xinh nhưng người ta trong sạch, cô ta thì giống như cái xe bus tập thể thế này ai dám thèm chứ?”

Thẩm Lệ cũng cảm thấy lời bình luận bên trên có lý: “Diệp Chi, tớ cảm thấy cái bạn này bình luận rất có lý, cậu nói xem liệu có phải nhà họ Mạc sớm đã biết những chuyện chẳng ra gì này của Hạ Hương Thảo không?”

Hạ Diệp Chi chau mày, trước đây cô chưa từng nghĩ tới nguyên nhân này.

Cô cười: “Bất luận thế nào, bây giờ tình hình này đang nhằm vào những chuyện xấu của Hạ Hương Thảo, cô ấy có thể ở bên Thẩm Sơ Hoàng mà không còn chút áp lực nào.”

Thẩm Lệ và Thẩm Sơ Hoàng cũng có chút quan hệ họ hàng xa, cô hắng giọng rồi nói: “Thẩm Sơ Hoàng tuy không được thông minh cho lắm, nhưng chắc cũng không có cái sở thích là rước một chiếc xe bus đâu.”

.............

Vì là nửa đêm bị Thẩm Lệ lôi dậy để nói chuyện nên sáng ngày hôm sau Hạ Diệp Chi ngủ dậy có muộn hơn mọi ngày một chút.

Mở máy tính lên mạng, cô liền phát hiện những video và bức ảnh nhức mắt của Hạ Hương Thảo đã được gỡ xuống.

Những dòng tít về những chủ đề trước đây cũng đều trở thành một màu đen xì.

Chẳng cần đoán nhiều, cô biết đây nhất định là do Hạ Lập Nguyên.

Từ nhỏ tới lớn, những lần nói chuyện của cô và Hạ Lập Nguyên chỉ đếm được trên đầu ngón tay nhưng ông ấy thực sự rất yêu thương Hạ Hương Thảo.

Gỡ đi rồi thì sao chứ, những bức ảnh gây nhiều tranh cãi đó chắc đã được không ít cư dân mạng tải về, một truyền mười, mười truyền một trăm, chuyện này chắc chắn chẳng xóa được hẳn.

Cô vừa mới vệ sinh cá nhân và thay đồ đi ra thì liền nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ nói với vẻ vội vàng: “Những bức ảnh của chiếc xe bus đó đã được gỡ đi rồi, tớ phải tìm cách mua chuộc để đưa cô ta lên mới được!”

Thẩm Lệ đặt cho Hạ Hương Thảo biệt danh là chiếc xe bus.

Hạ Diệp Chi thì ngăn lại: “Cậu đừng có nóng vội, Hạ Hương Thảo bây giờ chẳng ai là không biết nữa rồi, gần đây cậu đang có phim lên đài trung ương, tới lúc đó lượng người quan tâm tới cậu sẽ càng tăng lên, nếu như để mọi người biết cậu đi mua chuộc nhà mạng thì sẽ ảnh hưởng không tốt cho cậu đâu. ”

Thẩm Lệ “Ừm” một tiếng với vẻ ấm ức, sau đó lại nói: “Bọn mình ra ngoài đi ăn đi, ngày mai tớ phải về đội quay rồi, để tớ tới đón cậu.”

“Được.”

............

Khi Hạ Diệp Chi đi qua phòng sách của Mạc Đình Kiên, tự nhiên cô dừng chân lại.

Tối qua cô không gặp Mạc Đình Kiên, cô cũng không biết “Mạc Gia Thành” nói chuyện anh đang tức giận là thật hay là giả.

Đột nhiên, cánh cửa được người từ phía trong mở ra.

Hạ Diệp Chi phản xạ có điều kiện, cô lùi về phía sau hai bước, cô ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc của “Mạc Gia Thành.”

Cô ngơ người ra vài giây, rồi hỏi: “Anh họ anh....anh ấy có trong đó không?”

“Tìm anh ấy có việc à?” Mạc Đình Kiên đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa và nhìn cô.

Sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, cả người nhìn có vẻ mất hết tinh thần, nhưng đôi đồng tử mắt đó vẫn đen nhánh và sâu hoắm.

Truyện được cập nhập trên

Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không có việc gì.”

Cô nói xong liền quay người đi xuống lầu.

Đột nhiên, phia sau truyền tới tiếng như có vật gì đó vừa rơi xuống đất.

Hạ Diệp Chi quay đầu lại liền nhìn thấy “Mạc Gia Thành” khi nãy còn đứng đó giờ đã ngã xuống đất.

Hạ Diệp Chi chạy quay lại, muốn đỡ anh dậy: “Mạc Gia Thành, anh làm sao thế?”

Tuy cô ghét anh ta nhưng cũng không thể tròn mắt nhìn anh ta có chuyện mà mặc kệ.

Nhìn gần cô mới phát hiện ra sắc mặt anh ta trắng bệch cắt không còn giọt máu, đôi mắt lờ mờ nhắm lại, đôi lông mi dài đang run lên, cả người anh nhìn có vẻ không còn đáng ghét nữa.

Cô đưa tay đặt lên trán anh ta, rất nóng.

“Mạc Gia Thành” là một người cao gần một mét chín, cô chẳng thể đỡ nổi anh ta, cô chạy xuống tầng và kêu lớn: “Có người không, mau lên đây, Mạc Gia Thành ngất xỉu rồi.”

Lập tức có vệ sĩ chạy lên và đỡ Mạc Đình Kiên vào trong phòng.

Cũng rất nhanh sau đó thì có bác sĩ tới khám bệnh cho anh ta.

Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh nhìn họ bận rộn, cũng không nhìn thấy Mạc Đình Kiên tới, cô cảm thấy ở đây chẳng có việc gì cho cô, cô liền muốn rời đi.

Thời Dũng từ ngoài vội vàng bước vào, thấy Hạ Diệp Chi đang định rời đi liền lập tức ngăn lại: “Cô chủ, cô có thể ở lại chăm sóc cậu chủ một lát được không?”

Hai tiếng “cậu chủ” vang lên bên tai Hạ Diệp Chi có chút lạ lẫm nhưng cô cũng không để ý nhiều.

“Thế nhưng tôi còn có việc.” Hạ Diệp Chi nhìn đồng hồ, chắc Thẩm Lệ cũng sắp tới rồi.

“Mẹ, đừng, con xin mẹ đấy....”

Mạc Đình Kiên đang nằm trên giường đột nhiên lên tiếng mê sảng với giọng yếu ớt.

Hạ Diệp Chi quay đầu lại liền nhìn thấy nét mặt kinh ngạc và thất thần của anh ta, mặt hơi nhăn lại trông có vẻ mệt mỏi.

Cuối cùng cô lại mềm lòng và gật đầu.

Trong căn biệt thự cũng không có người giúp việc nữ, những tên vệ sĩ này thì chỉ biết đánh đấm cũng chẳng chăm sóc tốt cho anh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.