Kiều Ân Ân xuống nhà không lâu liền quay lại lên phòng, lấy cái áo khoác mà mặc nhanh vào, đưa tay nâng cặp nhanh xoay người mà đi khỏi Tần gia, Kiều Thanh Thanh đứng trên phòng nhìn thấy Kiều Ân Ân đang vội vàng đi liền nhẹ cười đưa tay cằm lấy điện thoại gọi nói.
“Khải Nam, hôm nay em có món đặc biệt tặng anh, hẹn anh tại khách sạn Tần Thị, phòng 5074”
Kiều Thanh Thanh nói xong liền nhẹ cười, đứng trước cửa sổ nhìn vài giây lại xoay người đi khỏi Tần gia.
*Khách sạn Tần Thị*
Kiều Ân Ân vội vàng đi vào khách sạn Tần Thị cứ cắm đầu mà đi vào,bỗng dưng một chàng trai với bộ com lê xám, trong rất điển trai, tay đang cằm điện thoại nghe mà la hét.
“Tôi đã bảo là khử nó đi mà”
Chàng trai tay đang cằm điện thoại quát lớn, vẻ mặt tức giận,Kiều Ân Ân cô đột nhiên tông thẳng đến làm chiếc điện thoại trên tay chàng trai rơi mạnh xuống, cô cũng ngã ra sau, chàng trai liền trừng mắt nhìn cô vài giây,nhẹ cười đưa tay trước mặt cô nói.
“Tôi xin lỗi, cô đưa tay tôi dìu cô lên”
Kiều Ân Ân ngã xuống tay liền ôm lấy bụng, xoay nhanh khuôn mặt đưa đôi mắt đang tức giận nhìn chàng trai vài giây, nhạn chống tay mà tự đứng lên, chàng trai nhìn cô nói.
“Cô có sao không, để tôi đưa cô đi bệnh viện”
“Mắt anh để sau đầu hả, đi đường thì nhìn đường dùm tôi một cái đi”
Kiều Ân Ân nhìn chàng trai mà quát một mạch rồi nhanh chân chạy đi, chàng trai nhíu mày xoay người nhìn bóng lưng cô vội vàng chạy mà nói.
“Kiều Ân Ân”
Chàng trai nói xong liền cúi người nhặt lấy cái điện thoại mà bỏ vào áo, còn Kiều Ân Ân cô đang chạy khắp khách sạn, chạy từng phòng mà xem số phòng, cô đang loay hoay tìm phòng chuông điện thoại reo lên làm cô hoảng hốt ngừng lại chậm rãi đưa điện thoại lên nghe.
(Xoay người, mở cửa phòng bước vào đi, còn rề rà tôi giết chết Tần Sở An)
“Được, được tôi sẽ vào”
Cô ngập ngừng nói xong liền ngắt điện thoại mà xoay người, đôi tay run rẩy mà mở cửa đẩy vào, cô đẩy vào chỉ mới bước chân vào thì phía sau một vật to lớn đập mạnh vào đầu cô,làm cô ngã lăn xuống sàn, Kiều Thanh Thanh chậm rãi bước ra nhẹ cười nhìn chàng trai nói.
“Tốt, Khải Nam lôi nó lên giường đi”
“Này em bảo, tặng anh quà đặc biệt, là tặng phụ nữ đã qua sử dụng cho anh đấy à, anh không hứng thú đâu”
Chàng trai đưa tay mà chỉ vào Kiều Ân Ân nhìn Kiều Thanh Thanh nói, Kiều Thanh Thanh nghe những lời chàng trai nói liền trừng mắt nhìn xoay người mà đưa tay cốc mạnh lên đầu chàng trai nói.
“Anh lôi thôi dì chứ, em bảo anh lôi ả lên giường ai bảo anh hưởng thụ đâu mà anh la hét hả, À sẵn lột đồ cô ta luôn đi”
Chàng trai vừa bế Kiều Ân Ân lên giường,nghe thấy lời Kiều Thanh Thanh vừa nói liền trố mắt nhìn Kiều Ân Ân rồi đến Kiều Thanh Thanh nói.
“Em, kêu anh lột đồ cô ta, không được”
“Không được gì mà không được, chẳng phải anh đã quen với phụ nữ rồi sao, ở đó còn la lối gì”
Anh trố mắt nhìn Kiều Thanh Thanh tay cứ chỉ vào cô,nhưng cô bước đến co chặt bàn tay lại anh liền xoay người mà nhắm mắt lột đồ của Kiều Ân Ân, anh lột tất cả đồ cô xong liền xoay người mà bỏ đi, nhưng bị Kiều Thanh Thanh kéo lại nói.
“Anh đi đâu vậy, anh cởi áo anh ra đi”
“Anh không giúp em nữa”
Chàng trai liền xoay người mà nói lớn, nhưng khi Kiều Thanh Thanh đưa điện thoại vào tai nói anh liền hoảng sợ mà dựt lấy điện thoại ngoan ngoãn nghe lời cô.
“Tiểu Du”
Chàng trai cởi chiếc áo mà ngoan ngoãn lên giường cho Kiều Thanh Thanh chụp những tắm ảnh, Kiều Thanh Thanh đứng nhìn vài tắm ảnh nhẹ cười cằm điện thoại lên gọi mà nói.
“Anh Sở An,anh có thể đến đón em ở khách sạn Tần thị không”
Kiều Thanh Thanh ngất điện thoại nhẹ cười, quăng chiếc máy ảnh vào người chàng trai nói rồi xoay người mà bỏ đi.
“Rửa tất cả, rồi gửi vào Tần gia, À còn nữa, anh ôm ả xuống nhà xe rồi đưa ả về giúp em”
Kiều Thanh Thanh xoay người mà đi xuống khách sạn, cô đứng trước nhà xe mà đợi anh, không lâu anh chạy đến, cô liền đưa mắt nhìn Khải Nam đang ôm Kiều Ân Ân xuống liền nhanh bước vào xe tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
“Ơ, Anh Sở An đấy có phải Ân Ân không”
Anh nghe thấy liền đưa mắt nhìn vài giây,nhìn thấy cô vẻ mặt bắt đầu đổi sắc nhưng lại xoay chỗ khác lắc đầu nói mà đề xe chạy đi.
“Kiều Ân Ân không đến những nơi này”
“Mong là như vậy”
Kiều Thanh Thanh đưa tay thắc dây an toàn, nhẹ liếc mắt nhìn anh mà nói. Chàng trai đang lái xe được một quãng, Kiều Ân Ân bắt đầu tỉnh lại,tay đặt lên thái dương, mở nhẹ mắt nói.
“Sở An, Sở An đâu rồi”
“Ơ, ơ, anh ấy, anh ấy được bạn tôi đưa về rồi, cô yên tâm đi”
Kiều Ân Ân gặt nhẹ đầu,im lặng vài giây rồi nhìn chàng trai nói tiếp.
“Sao, sao anh ấy không đi cùng xe với tôi”
“Lúc, lúc nãy bọn, bọn giang hồ rượt đuổi tôi với bạn tôi mọc người dắt một người nên không cùng xe”
Chàng trai vừa nói vừa cười ngượng, làm Kiều Ân Ân cứ nhìn châm châm vào
Vài giây rồi nói.
“Ờ, vậy hả”