Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 29: Chương 29




Cô nghe anh nói liền nhắm nhẹ đôi mắt lại.Anh cởi anh chiếc áo vest bên ngoài đắp lại cho cô, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô nói “Anh yêu em” Anh vừa nói xong liền hôn nhẹ lên trán cô,đóng nhẹ cửa xe. Bước đến bãi cát mà ngồi uống rượu. Anh vừa bước đi,cô cũng nhẹ mở đôi mắt lên mà nhìn bóng lưng anh đi mà nhẹ cười.

Suốt đêm, anh uống rượu và tựa vào xe để ngủ, chẳng có gì để đấp ấm. Cái áo anh cũng nhường cả cho cô,mặt trời vừa lên thì đã thức. Cô vừa tỉnh đã xoay tìm Sở Nam anh, cô nhìn lấy cái áo vest vài giây rồi đưa tay kéo xuống, đẩy nhẹ cửa bước xuống. Cô loay hoay khắp nơi tìm anh, nhưng đôi chân liền ngừng lại,cô nhẹ xoay đầu lại thì thấy Sở Nam anh tựa đầu vào xe mà say giấc ngủ. Cô chậm rãi tiến gần lại anh, đưa mắt nhìn anh vài giây, rồi bước lại xe lấy cái áo choàng lên cho anh.

Cô vừa kéo áo lên đắp lại cho anh, thì anh liền nắm nhanh lấy tay cô. Cô cố rút lại nhưng anh càng nắm chặt hơn, anh mở nhanh đôi mắt nhìn cô, cô liền nói “Tại sao anh không vào xe để ngủ, ngủ ở đây sẽ lạnh lắm đấy, sẽ bị bệnh đấy“. Anh nhìn cô vài giây nhẹ cười nói “Nếu anh bệnh,thì có em chăm rồi,là anh nhường áo cho em nên mới bị bệnh, trách nhiệm của em là phải chăm anh“.

Anh vừa nói xong liền đưa mắt nhìn cô, cô nghe thấy liền nhẹ. Chóng tay đứng lên,bước nhanh lại xe, anh thấy cô bỏ đi liền chạy theo nói “Em có chăm anh không?“. Cô quay đầu lại nhẹ cười với anh nói “Em không thích“. Anh nghe cô nói liền bước nhanh lên xe. Liếc mắt nhìn cô nhẹ cười, cô chưa kịp thắt dây an toàn thì anh đã đề xe mà phóng nhanh đi.

*Tần gia*

Tần Sở Nam đậu xe trước cổng lớn nhà họ Tần. Nhưng cô vẫn không bước xuống cứ ngồi chẳng động tĩnh. Tần Sở Nam nhíu mày nhìn cô nói “Đến nhà rồi, em định không xuống hay sao? “. Cô nghe anh nói liền nhanh xoay đầu nhìn Sở Nam anh vài giây nói “Em không muốn vào nhà, em sợ khi bước vào nhà lại phải bước đi“. Tần Sở Nam nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhẹ nhìn cô cười bằng nụ cười tươi, đưa tay đẩy cửa vừa nói “Chẳng phải sợ gì cả, can đảm bước vào, em yên tâm nếu em có bước khỏi Tần gia anh sẽ là người đưa em đi, vào thôi“.

Cô nghe những lời Tần Sở Nam vừa nói liền bước xuống xe, đưa chân bước vào Tần gia. Cô vừa bước vào Tần gia, Tần Sở An liền nhanh bước ra ôm chặt lấy cô, mà nói “Em đi đâu thế, làm anh lo lắm, anh cứ tưởng... “.Tần Sở Nam từ ngoài nhìn vào, thấy Tần Sở An và cô đang ôm chặt liền nhẹ cười rồi quay người đi. Cô không đợi anh nói hết câu mà đã ngất ngang, xô anh khỏi cô nói “Em vào thây đồ“.

Cô đưa tay mở cửa nhưng bàn tay Kiều Thanh Thanh lại đè chặt cánh cửa lại, ánh mắt Ân Ân liền liếc lại nhìn Thanh Thanh vài giây nói “Phiền chị bỏ tay ra“.

Kiều Thanh Thanh liền buông nhanh tay, đưa mắt liếc nhìn Ân Ân bĩu môi, khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn cô nói “Tôi cứ nghĩ cô đi luôn,chẳng về, ai ngờ cô lại mặt dày mà quay lại đây, Sở An đã bảo ly hôn tại sao cô lại còn đeo dính lấy anh ấy hả?“. Kiều Ân Ân vẫn điềm tĩnh, quay đầu sang Thanh Thanh nhẹ cười nói “Trước khi chị nói tôi, chị hãy nhìn lại chị, bản thân chị mặt dày hơn tôi, đeo mãi chẳng tha cho Sở An vậy có gọi đó là mặt dầy hay không?“. Kiều Ân Ân nói xong liền xô Kiều Thanh Thanh sang một bên, bước vào phòng đóng mạnh cửa lại.

Tần Sở An, bước nhanh lên phòng, đưa tay cố mở cửa mà không thể mở được vì cô đã khóa chặc cửa, anh bắt đầu tức giận đưa tay đập mạnh cửa mà la hét lên “Kiều Ân Ân, em mở cửa cho anh, Kiều Ân Ân,,,“. Cô ngồi im lặng trên giường nghe thấy tiếng anh liền nhắm nhẹ mắt, vẻ mặt khó chịu,rồi chậm rãi đứng lên tiếng gần lại cửa mở nhanh cửa nhìn anh, anh liền nói “ Anh muốn nghe em giải thích, tại sao em lại lảng tránh anh hả? “. Cô nghe anh nói tay đang cằm cánh cửa liền buông nhanh xoay người đi vào phòng, anh nhìn cô không trả lời bước nhanh đến, kéo lấy tay cô, cô đưa mắt nhìn lướt qua, hắt mạnh tay anh quát lớn “An để em yên tĩnh được không? Em mệt mỏi lắm anh biết không? “

Anh nghe những lời cô vừa quát lên, liền tức giận, nói “Em về nhà cảm thấy mệt mỏi thì đừng về nữa, suốt đêm em đi với người đàn ông khác sao em không mệt mỏi hả?“. Cô liền nói “Anh dám bảo em khỏi về nhà hay sao, được dù sao cân nhà này không còn chỗ cho em, thì em đi là được“. Cô vừa nói xong liền quay lưng lấy cái vali gôm tất cả đồ bỏ vào, anh nhìn thấy cô đang gôm đồ cơn giận liền biến mất bước nhanh lại cô nắm chặt lấy tay cô nhẹ nói “Em đang làm gì thế, anh không cho em đi“. Cô vẫn không quan tâm lời anh nói gôm nhanh đồ rồi bước đi, anh liền chạy nhanh đến ôm chặt cô, nhưng cô vùng vẫy mà khóc, anh liền nói “Anh xin lỗi, vì anh tức giận nên nặng lời với em, tha lỗi cho anh được không? “. Cô nghe những lời anh nói ra liền bậc khóc lớn, tay cằm hành lí từ từ buông xuống mà ôm chật lấy anh khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.