Kiều Ân Ân cô xoay người nhìn thấy Kiều Thanh Thanh liền nhẹ cười, Kiều Thanh Thanh cằm sợi dây chuyền nâng cao trước mặt Kiều Ân Ân cười nói “Ơ, cứ tưởng là vị phu nhân nào, ai ngờ chị dâu đây“. Kiều Ân Ân cô đặt nhẹ túi xách trên bàn, đưa mắt nhìn Kiều Thanh Thanh vài giây nói “3 năm không gặp, cô đẹp hơn nhiều đấy,ơ xinh đẹp như thế hay là câu được một vị đại gia nào rồi nhỉ? “. Kiều Thanh Thanh im lặng vài giây rồi bậc cười lớn nói tiếp “Tôi không như cô nghĩ, à quên, tôi phải cảm ơn cô vì đã nhường Sở An lại cho tôi đấy“.
Nghe Kiều Thanh Thanh nhắc đến Tần Sở An sắc mặc Kiều Ân Ân biến đổi vài giây, Kiều Thanh Thanh liếc nhìn thấy liền cằm sợi dây chuyền đưa cao trước mặt Ân Ân nói tiếp “Hôm nay, Sở An sẽ đưa tôi đi mua trang sức để dự lễ kĩ niệm 20 năm của công ty, Sở An nói sẽ tặng tôi một sợi dây chuyền“. Kiều Ân Ân liếc nhẹ mắt nhìn Thanh Thanh nhẹ cười xoay nhanh người về phía cô nhân viên nói “Chủ tịch đã cân dận các cô thế nào?“. Cô nhân viên liền nhìn Thanh Thanh cười mỉa mai nói “Chủ Tịch cân dận, tất cả những gì phu nhân thích đều là của phu nhân“.
Kiều Thanh Thanh nghe những lời cô nhân viên nói liền đứng đơ người, Kiều Ân Ân liếc mắt nhìn Thanh Thanh nhẹ cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc, cô nhân viên bước đến cằm lấy sợi dây chuyền trên tay Thanh Thanh nói “Mời quý khách chọn sợi dây chuyền khác ạ“. Kiều Thanh Thanh bắt đầu tức giận, cằm thẻ đưa cho cô nhân viên nói “Bao nhiêu tiền tôi trả hết“. Cô nhân viên vẫn im lặng, Kiều Ân Ân đưa mắt nhìn Thanh Thanh cằm lấy sợi dây chuyền bước đến đưa sợi dây chuyền trước mặt Thanh Thanh thả mạnh xuống đắt,cô dùng chân dẫm mạnh lên,nhếch môi cười nói rồi xoay người bỏ đi “Tôi không thích đồ đã bẩn“. Sợi dây chuyền rơi xuống đắt đã bị cô dẫm lên, Kiều Thanh Thanh tức giận, quát lớn “Kiều Ân Ân, tao ghét mày, tao ghét mày“.
*Lễ kĩ niệm 20 năm thành lập công ty*.
Chiếc xe ô tô của Tần Sở An và Tần Sở Nam vừa ngừng lại cùng một lúc, Kiều Thanh Thanh từ xe bước xuống với bộ váy đen,tóc búi cao. Cô níu váy chậm rãi bước xuống, ánh mắt cô nhìn thấy Kiều Ân Ân liền ngừng chân lại, dùng tay kéo Tần Sở An về phía cô, nhìn Ân Ân nhếch môi cười. Kiều Ân Ân chẳng thua kém vì, bộ váy đỏ lấp lánh, tóc đen dài ống ả, cô câu tay Tần Sở Nam rồi liếc mắt nhìn Kiều Thanh Thanh mỉm cười nghênh ngang bước vào trong. Cô và Tần Sở Nam vừa đi, vừa mỉm cười trước ống kính nói nhỏ “Gan em cũng lớn nhỉ?“. Kiều Ân Ân nghe Sở Nam nói cô liếc mắt nhìn anh nhẹ cười.
Kiều Ân Ân cô đang đứng xoay lưng vào sân khấu, tay cằm ly rượu vang đỏ, vài giây sau một giọng nói liền nhẹ vang lên bên tai cô “Em khỏe không“. Giọng nói quen thuộc làm cô phải đứng im lặng vài giây, rồi chậm rãi xoay nhẹ người lại nhìn anh nói “Tôi khỏe,cảm ơn đã quan tâm tôi“. Cô nói xong liền níu váy bước đi, nhưng bàn tay anh liền nắm chặt tay cô lại, cô liền nhanh đưa mắt nhìn anh. Kiều Thanh Thanh nhìn thấy liền nhanh bước đến, kéo tay anh khỏi tay Kiều Ân Ân, liếc nhẹ mắt nhìn anh nói “Chị dâu, hôm nay chị đẹp lắm“.
Lời Kiều Thanh Thanh vừa nói ra, cô nói mà nhìn Sở An nhấn mạnh từng chữ. Sở An liền buông tay khỏi Ân Ân. Kiều Thanh Thanh câu chặt tay Sở An trước mặt Kiều Ân Ân nhưng anh lại dùng tay hắt mạnh tay cô khỏi anh, mà xoay người bỏ đi. Kiều Thanh Thanh vẻ mặt liền đổi sắc, Ân Ân cô nhìn thấy nhẹ cười rồi xoay người bỏ đi.
Buổi lễ vừa kết thúc, Tần Sở An liền chạy nhanh khỏi buổi lễ để tìm Kiều Ân Ân. Hình bóng cô đang chuẩn bị bước lên xe, anh nhìn thấy liền nhanh chân chạy đến, kéo nhanh cô lại, Tần Sở Nam nhìn thấy liền mở cửa xe bước nhanh ra, Sở Nam kéo Ân Ân về phía anh nói “Em làm gì với Ân Ân vậy?“. Tần Sở An liền rút nhẹ tay lại, nhìn Ân Ân vài giây rồi nói “Không có gì?“. Miệng thì nói không có, nhưng ánh mắt anh thì luôn nhìn Ân Ân chẳng rời.
*Tần gia*
Anh bước vào nhà, vẻ mặt ủ rũ, Kiều Thanh Thanh thấy anh liền bước nhanh ra, nhìn anh quát lớn “Thái độ anh là sao đây hả? Còn lưu luyến cô vợ cũ hay sao? Anh đừng quên tôi cũng là vợ anh đấy“. Anh nghe thấy những lời Kiều Thanh Thanh vừa thốt ra, liền tức giận mà quát lớn “Thì sao hả? Cô cũng đừng quên, cô và tôi không phải là vợ chồng, cô tưởng tôi không nói thì tôi không biết hay sao? Suốt 3 năm nay, cô vì tài sản của tôi nên mới ở lại thôi, nên cô không là cái thá gì đối với tôi cả, cô nhớ rõ đây, tôi có thể tống cổ cô bắt cứ lúc nào đấy“. Kiều Thanh Thanh hai tay nắm chặt vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn anh, anh tức giận đi thẳng lên phòng, cô thấy bỏ đi liền dùng tay hắt đỗ tất cả đồ trên bàn, la hét “Tần Sở An, anh đứng lại cho tôi, anh đứng lại ngay cho tôi“.