Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 38: Chương 38




Anh nhìn ả hồi lâu, rồi nhẹ nói “Cô nghĩ ngơi đi“. Rồi xoay người bỏ đi, ánh mắt ả từ từ rơi nước mắt. Không lâu tiếng mở cửa bỗng vang lên, người phụ nữ nhanh chân chạy vào nói “Thanh Thanh con gái mẹ, con đang dọa mẹ sao, tại sao bệnh lại không nói với mẹ hả?“. Ả nghe thấy lời người phụ nữ, liền chóng tay chậm rãi ngồi dạy, người phụ nữ nhanh nắm lấy tay ả, ả liền nói “Sở An vẫn không quan tâm đến con, anh ấy càng la lánh con hơn“.

Người phụ nữ nghe ả nói liền tức giận nói “Giờ phút nào rồi, con còn quan tâm đến nó không quan tâm đến con, sức khỏe con là hơn đấy“. Cô nghe thấy người phụ nữ nói liền nhẹ lắc đầu khóc, đưa tay nắm chặt tay mẹ cô nhẹ nói “Con muốn Sở An ở cạnh con, mẹ bảo anh ấy ở cạnh con đi mà“. Mẹ cô tức giận khi nghe thấy những lời cô nói, liền nói “Giờ phút nào rồi hả con“.

Cô đưa mắt nhìn thấy con dao trên bàn, liền cầm nhanh kê sát vào cổ, nói “Mẹ gọi Sở An đến với con nhanh đi, nếu không con tự sát ngay mắt mẹ đấy“. Mẹ cô hoảng hốt liền đưa tay lấy nhanh điện thoại gọi cho Sở An, cô liền nói “Mẹ bật lo lên đi“. Ba tiếng đỗ chuông, anh mới chịu bất máy, tiếng người phụ nữ hoảng hốt liền nói “Sở An hả con, con nhanh đến bệnh viện đi, Thanh Thanh muốn tự vẫn đây này“.

Người phụ nữ liền ngất máy, bước gần đến cô nhìn cô nói “Mẹ gọi rồi, con bỏ dao xuống đi, nguy hiểm lắm đấy con“. Cô vẫn nắm chặt cây dao kê sát vào cổ, khiến lưỡi dao chạm vào cổ nhẹ làm cô chảy máu. Nhẹ nói “Khi nào Sở An đến, con tự bỏ dao xuống“. Không lâu sau, Sở An anh chạy nhanh vào, đưa mắt nhìn cô,cô thấy anh liền buông dao, nói “Anh đến rồi, anh lại gần em đi“.

Anh đưa mắt nhìn cô, im lặng vài giây, rồi nhắc nhẹ chân bước gần cô, cô liền nhẹ cười nói tiếp “Anh không được bỏ em, anh phải ở lại đi đến khi em rời viện, anh phải ở lại đây“. Cô vừa nói, vừa nắm chặt lấy tay anh, anh nói tiếp “Cô nghĩ ngơi đi“. Cô nghe anh nói liền nắm chặt lấy anh, lắc đầu nói “Không, anh sẽ bỏ đi mất“.

Cô đột nhiên buông tay chụp lấy cây dao đưa vào anh nói “Anh định bỏ em đúng không?“. Anh hoảng hốt liền nhìn cô nói “Không có, cô bình tĩnh bỏ dao xuống đi“. Cô nhìn anh nhẹ lắc đầu nói “Không anh hứa sẽ không bỏ em em sẽ bỏ dao xuống“.

An nghe cô nói liền im lặng vài giây, cô thấy anh im lặng liền kê dao sát cổ nói tiếp “Anh nói dối anh sẽ bỏ em“. Anh nhìn thấy cô kê sát dao vào cổ liền nói “Được, được tôi không bỏ cô“. Cô nghe thấy liền nhẹ cười, bỏ nhẹ dao xuống, nhìn anh gật nhẹ đầu, nhẹ bước gần đến dìu cô nằm xuống nghỉ ngơi.

Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở nhẹ ra, Ân Ân cô nhẹ đưa chân bước vào, Sở An anh nhìn thấy liền bước nhanh đến nhưng đôi chân liền ngưng lại vì Sở Nam từ sau bước đến, Ân Ân cô liền nói “Tôi chỉ đến xem chị ấy thế nào? “. Anh nghe cô nói liền lùi chân lại, nhìn cô vài giây, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy liền chóng tay ngồi dạy, nhìn Ân Ân cô bằng ánh mắt giận dữ nói “Đến đây làm gì hả? Có phải cô muốn dẫn Sở An đi không hả?“.

Kiều Ân Ân cô nghe thấy những lời ả nói, liền im lặng nhìn vào ả không lâu rồi chậm rãi bước đến nói “Tôi chỉ muốn đến xem chị thế nào thôi, chị đừng nghĩ như thế? “. Ân Ân vừa nói, vừa dùng tay kéo ghế ngồi xuống, cằm nhanh quả táo gọt cho ả, miếng táo từ tay Ân Ân đưa gần miệng ả ả vẫn lườm mắt nhìn Ân Ân chẳng thèm ăn đẩy ra khỏi nói “Đừng giả vờ với tôi, cô đến đây để trêu tôi vì tôi không còn sống được bao lâu chứ gì“.

Miếng táo rơi nhanh xuống đất, Ân Ân cô liền đưa mắt nhìn ả im lặng rồi đẩy ghế nhanh đứng lên, Sở An liền bước đến nhìn ả nói “Cô đừng làm như thế chứ, Ân Ân chỉ muốn gọt táo cho cô ăn thôi mà“. Ả nghe thấy Sở An nói tiếp Ân Ân càng tức giận, dùng tay đùa đỗ hết tất cả xuống đất quát lớn “Không cần, đi hết đi Thanh Thanh tôi không cần, cút đi. “.

Sự giận dữ của ả, làm tất cả đồ đều rơi xuống đất, làm Ân Ân hoảng hốt, nhanh lùi chân về phía sau, Sở Nam nhìn vẻ hoảng hốt của cô liền nói “Chúng ta ra ngoài trước đi, để cô ta bình tĩnh rồi hãy vào“. Ân Ân nghe thấy liền nhìn Sở Nam nhẹ gật đầu rồi xoay người bước đi. Ả đuổi hết tất cả chỉ còn mỗi ả trong phòng la hét như một người điên loạn.

Cô cùng Sở Nam bước đi vài bước, Sở An liền bước theo sau, gọi cô nói “Ân Ân“. Cô nghe thấy liền xoay người lại đưa nhẹ mắt nhìn Sở An nói “Tôi nghĩ, hiện tại anh lo cho chị ta trước đi, chị ta cần anh lo lắng cho chị ta lắm đó“. Cô nói xong liền xoay người bước đi, còn anh chỉ biết im lặng nhìn phía sau cô chẳng nói được lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.