Sở An nghe thấy những lời cô nói vẻ mặt chẳng quan tâm đến, im lặng vài giây rồi đưa mắt nhìn cô nói “Nếu anh đồng ý, em có chấp nhận trở về bên anh không?” cô nghe thấy liền nhanh nhìn vào anh, lại im lặng, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, cô hoảng hốt nhanh rút nhanh tay lại rồi nói “Tôi không muốn quay lại với quá khứ đó nữa đâu” anh nghe thấy liền nói tiếp “Nếu em đồng ý, anh hứa anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, anh hứa sẽ bù đắp những gì anh đã nợ em“.
Những lời anh nói, khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng, đôi mắt từ từ rơi những giọt nước mắt, nhưng cô lại nhanh đưa tay gạt đi, nói rồi nâng ví bỏ đi “Chuyện tôi cần nói đã nói xong, tôi đi trước đây” anh thấy cô bỏ đi, liền đưa hai tay ôm lấy đầu trong tuyệt vọng.
***
Cô vừa bước vào ngồi nhanh xuống ghế, tay chóng đầu, nhắm nhẹ mắt nhớ đến những lời Sở An đã nói với cô, không lâu một bàn tay chạm vào cô khiến cô hoảng hốt nhanh mở mắt, Sở Nam liền bước lại gần cô nói “Em đang nghĩ gì thế?“. Cô nhìn anh, im lặng mà chẳng nói lời nào, anh liền nói tiếp “Em làm sao thế?“. Anh vừa dứt lời, liền với đến ôm chặt lấy anh nói “Em cảm ơn tất cả những chuyện suốt mấy năm qua anh đã làm cho em, em thật sự rất cảm ơn anh“.
Cô vội ôm lấy anh, khiến anh phải ngạc nhiên nhưng lại đưa tay ôm lại cô, mà nói “Em không cần phải cảm ơn anh, vì anh tự nguyện vì em“. Những lời anh nói khiến cô phải rơi nước mắt càng ôm chặt lấy anh hơn.
Càng ngày, Kiều Thanh Thanh cô càng suy sụp, vì chẳng cô chẳng còn sống được bao lâu nữa, mỗi ngày cô được ở bên Sở An vì đó là tâm nguyện cuối cùng cô cứ nghĩ đó là anh tự nguyện nhưng không vì đó là lời cầu xin của Ân Ân nên anh đồng ý ở bên Thanh Thanh thời gian còn lại, Thanh Thanh cô ngồi tựa trên giường, Sở An anh đang ngồi đút cháo cho cô ăn cô liền chậm rãi đưa tay nắm nhẹ tay anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh nói “Em muốn, ngày sinh nhật của em, anh đưa em đến bãi biển để ngắm hoàng hôn của được không?“.
Anh nghe thấy đưa mắt nhìn cô im lặng vài giây nói “Khi khỏe hẳn tôi đưa cô đi“. Tay cô vẫn nắm lấy tay anh, nhẹ lắc đầu nhìn anh chậm nói “Không được, anh hứa với em đi” anh nghe thấy vậy lại im lặng nhưng rồi lại gật đầu, cô thấy anh gật đầu liền nói tiếp “Còn nữa, anh có thể gọi Ân Ân đến không? Em muốn nói vài lời với Ân Ân“.
Lời cô vừa dứt, Kiều Ân Ân tư cửa đột nhiên bước vào, nói “Chị muốn nói gì với tôi nhỉ? “
Kiều Thanh Thanh nhìn thấy cô không còn vẻ giận giữ cô chỉ nhẹ cười rồi liếc mắt nhìn Sở An nhẹ nói “Em muốn nói chuyện với Ân Ân” anh nghe thấy liền đặt nhanh bát cháo xuống bàn rồi đứng lên rời khỏi phòng.
Sở An bước khỏi phòng, Kiều Ân Ân cô liền bước đến ngồi cạnh Thanh Thanh, đột nhiên Thanh Thanh cô chậm rãi nhắm lấy tay cô nhẹ nhàng nói “Chị xin lỗi vì những năm qua đã gây ra cho em, chị thật sự xin lỗi” Ân Ân cô nghe thấy Thanh Thanh cô lần đầu dịu dàng chấp nhận là chị cô liền bậc khóc mà ôm chặt lấy Thanh Thanh nói “Lần đầu tiên chị gọi em như thế đấy“. Thanh Thanh bỗng òa khóc đưa tay ôm chặt lấy cô, cô liền nói tiếp “Chị gọi em lần nữa đi” Thanh Thanh châm rãi đưa tay gạt nước mắt nhẹ giọng nói “Em gái của chị“.
Lời nói khiến Ân Ân cô càng khóc thêm, nhưng lại nhanh đưa tay gạt nước mắt rồi nhìn Thanh Thanh nói “Chị phải mau khỏe lại đấy, em và dì sẽ đưa chị đến gặp bố, đã lâu chị không gặp bố rồi nhỉ?“. Thanh Thanh cô nghe thấy nhẹ cười, nắm chặt tay cô nói “Chị bất hiếu đã bỏ bố suốt mấy năm nay, chị không muốn gặp bố với bộ dạng này đâu, gửi lời với bố chị yêu bố rất nhiều “. Ân Ân nghe thấy liền bậc khóc, nhìn cô nhanh lắc đầu, cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của Ân Ân nói “Em gọi Sở An vào cho chị đi“.
Sở An bước đến, cô liền nắm lấy tay anh, nhìn anh nhẹ nói “Em không giành nữa, anh muốn đến cùng Ân Ân thì đến đi, em không giữ anh nữa đâu“. Vừa nói xong cô lại nhìn Ân Ân nhẹ cười nói tiếp “Chị trả Sở An lại cho em đấy“. Ân Ân nhanh bước đến nắm lấy tay cô, nói “Chị mau khỏe đi, mau khỏe để giành anh ấy lại với chị, chị không được như vậy chứ“. Thanh Thanh nghe thấy Ân Ân cô nói liền nhẹ lắc đầu, đôi mắt rơi những giọt nước mắt, bỗng nhiên cô ho liên tục ối máu ra cả tay rồi ngất xỉu đi, Ân Ân và anh hoảng hốt nhanh gọi bác sĩ đến cấp cứu cho cô.
***
Trước mắt cô là bãi biển xanh, với tiếng sóng vỗ bên tai, Kiều Thanh Thanh cô tựa đầu vào vai Sở An anh, anh hướng về phía biển đang vỗ mạnh vào bờ, cô nhẹ giọng nói “Lần đầu tiên, anh đưa em đến nơi đẹp đến thế đấy“. Anh nghe thấy liền nhanh trả lời cô “Em khỏe lại đi anh sẽ đưa em đến những nơi đẹp hơn nữa“. Cô nghe thấy nhẹ cười, ngồi đưa mắt chăm chú nhìn về hướng hoàng hôn không lâu cô liền nói tiếp “Em muốn nghe anh nói yêu em lần cuối được không? “ anh nghe thấy liền im lặng vài giây rồi nói lớn “Anh yêu em“.
Những lời anh nói ra khiến cô cười rất tươi, đưa tay với lấy hoàng hôn phía trước cô rồi từ từ buông nhanh tay xuống đất, đôi mắt nhắm lại, anh nhìn thấy liền lây người cô nói “Thanh Thanh em tỉnh lại đi, Thanh Thanh“. Sau khi cô mất, mẹ cô rải tro cốt cô ở bãi biển mà lúc cô nhắm mắt, chính tay Sở An rải tro cốt cho cô, để cô vui vẻ mà an lòng ra đi.
Sau khi cô mất, Sở An và Sở Nam cùng nhau hợp tác làm ăn, và mở cuộc hợp báo về việc đồng ý kí kết hợp đồng giữa hai công ty, Sở An anh lấy việc hợp bão liền bí mật mở cuộc cầu hôn với Ân Ân. Kiều Ân Ân đang đứng phía dưới sân khấu, Sở An liền bước nhanh xuống quỳ trước cô tay cằm chiếc nhẵn nói “Làm vợ anh đi“. Cô ngạc nhiên đến đơ người, xung quanh cô là đám phóng viên cứ cố chụp ảnh, Sở Nam từ phía sân khấu luôn nhìn thẳng về phía cô, cô cũng liếc ánh mắt nhìn anh, cô nghĩ đến những việc Sở Nam đã vì cô mà làm tất cả, rồi nhìn lại Sở An im lặng, cô không muốn Sở An bị mất mặt trước đám phóng viên đành chấp nhận cho anh đeo vào tay.
Sở Nam nhìn thấy liền nhắm mắt mà quay đầu bỏ đi, sau khi hợp báo kết thúc, Sở An vui mừng vì cô đã đồng ý quay về bên anh, nhưng sự vui mừng lại vụt tắt đi, khi cô đứng trước anh cởi bỏ chiếc nhẫn trên tay đưa lại cho anh nhẹ nói “Em xin lỗi, em chỉ không muốn anh bị mất mặt trước đám phóng viên, nên em đồng ý cho anh đeo chiếc nhẫn vào tay, bây giờ em trả lại anh vì nó không thuộc về em, suốt thời gian qua em suy nghĩ rất nhiều và em quyết định theo con tim em mách bảo, em không thể nào bỏ Sở Nam mà đi được, vì anh ấy luôn luôn bảo vệ, quan tâm chăm sóc em, luôn tạo cho em cảm giác rất an toàn nên em không thể bỏ anh ấy mà đi được, em thật sự xin lỗi “.
Cô nói xong liền xoay người bỏ đi, còn anh chỉ biết im lặng nhìn theo bóng lưng cô. Sở Nam về đến nhà liền lấy rượu uống, cánh cửa mở ra cô nhanh bước vào anh nhìn thấy liền nhanh đứng lên nhẹ cười nói “Em đến dọn đồ phải không? Để anh phụ em“. Cô nghe thấy anh nói liền nhíu mày nhìn anh nói “Anh muốn em đi khỏi nhà vậy sao hả? “. Anh liền nhìn cô vẻ mặt buồn bã nói” Chẳng phải em đồng ý về bên Sở An rồi sao? “. Cô thấy bộ dạng anh liền nhẹ cười nhưng lại trêu anh nói “Vậy em lên dọn đồ đấy“. Cô vừa bước đi anh liền bước đến ôm lấy cô nói “Anh Yêu Em” cô nghe thấy liền nhẹ cười, xoay nhanh người lại đưa bàn tay trước mặt anh nói “Anh nhìn kĩ đi, tay em vẫn còn trống đấy, anh cũng nên đeo vào cho em đi chứ“. Anh liền vui mừng ôm chặt lấy cô, cô cũng ôm chặt lấy anh trong hạnh phúc.
- -----------------END----------------