Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 5: Chương 5: Chương 1.4




"Thiếu gia!" Thần Bảo Nhi có chút chống cự nhẹ nhàng đẩy một cái.

"Ít nói nhảm, còn tiếp tục như vậy, khả năng chúng ta không cần chạy bộ nữa, trực tiếp ăn cơm trưa được rồi."

Lúc nói chuyện, Long Hạo kéo tay Thần Bảo Nhi từ từ chạy, bàn tay của anh truyền nhiệt độ ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng mà làm cho

cô có chút chống cự, trong đầu đều là lời nói của Long phu nhân.

"Thiếu gia, như vậy chạy bộ rất khó chịu." Thần Bảo Nhi dùng sức rút tay ra khỏi tay anh, cô nhìn thấy vẻ mặt Long Hạo có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên sau đó đến rất không vui, ngay sau đó cô liền chạy về phía trước.

Mà Long Hạo vẫn ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng có chút bối rối kia của cô, trong lòng vô cùng không thoải mái, hai tay không nhịn được nắm lại, cô bé này trốn anh, không muốn tiếp xúc với anh, xa cách như vậy khiến anh càng thêm khó chịu.

Long Hạo nhanh chóng đuổi theo, đem Thần Bảo Nhi kéo vào trong một cái hẻm nhỏ, sự việc phát sinh quá nhanh, làm cho cô có chút bối rối, thời điểm chuẩn bị la lên nhưng nhìn thấy Long Hạo, cũng bình tĩnh lại.

Có điều nhìn ánh mắt đáng sợ kia của Long Hạo, Thần Bảo Nhi không nhịn được nuốt nước miếng, con mắt liếc bốn phía phát hiện không có ai khác ở đây, cô nói: "Thiếu gia, anh, anh làm sao? Anh muốn làm gì?"

"Thần Bảo Nhi, em ở trốn tôi." Câu nói này là khẳng định, cũng là sự thật Long Hạo không muốn thừa nhận, dĩ nhiên sẽ có cô gái trốn tránh anh, hơn nữa cô gái này là người anh nhìn thấy từ nhỏ.

Thần Bảo Nhi bởi vì lời nói của anh mà sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn anh, không thể tin được anh rất nhanh liền đoán được.

"Anh nói linh tinh gì vậy, tôi nào có?" Tuy rằng anh đoán ra được, nhưng cô là muốn nói dối, anh thế mà là thiếu gia.

Chết tiệt! Ánh mắt của cô cũng đã phản bội ý nghĩ của cô, cô còn nói dối, Long Hạo thật sự tức giận đến nghiến răng "Thật sao? Đưa tay cho tôi, sau đó không có lệnh của tôi, em dám rụt tay về đi, em liền xong đời."

Vừa nói chuyện, Long Hạo vừa hung hăng đem tay Thần Bảo Nhi cầm thật chặt, nhìn cô không dám phản kháng, lúc này mới đắc ý cong môi, nắm Thần Bảo Nhi từ từ chạy.

Dọc đường đi, những người chạy bộ đều vô cùng hâm mộ nhìn bọn họ, không nghĩ tới hiện tại còn có cặp đôi yêu nhau dậy sớm để chạy bộ như vậy.

Chạy bộ xong, Long Hạo và Thần Bảo Nhi cùng nhau về nhà, nhưng vừa mới bước vào phòng khách, Long phu nhân liền nhìn thấy hai người bọn họ đang tay nắm tay, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

Thần Bảo Nhi cũng để ý tới, cô lập tức rụt tay về, "Phu nhân, cháu đi xuống trước."

"Ừm." Long phu nhân hững hờ đáp, đi tới trước mặt con trai,bà đối với anh giờ phút này hết sức bất mãn, có điều bà nhìn người trước mặt cũng không nói thêm gì "Ăn cơm đi."

"Hừm, mẹ, hôm nay con muốn đi làm ở công ty." Nói xong, Long Hạo liền ngồi xuống nhanh chóng ăn bữa sáng, xoay người đi làm.

Long phu nhân nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn nơi Thần Bảo Nhi vi vào, không khỏi thở dài, xem ra con trai bà dường như không có nghe lời bà, nghĩ tới đây, Long phu nhân liền đứng lên đi về phía Thần Bảo Nhi, nhìn Thần Bảo Nhi ngồi đó ăn điểm tâm, làm bộ ho khan vài tiếng.

Thần Bảo Nhi lập tức bỏ bát đũa xuống, có chút không hiểu đứng lên "Phu nhân, có chuyện gì không?"

"Bảo Nhi, cháu và thiếu gia tốt nhất nên giữ khoảng cách, biết không? Dù sao các cháu đều không còn là trẻ con." Long phu nhân nói xong, nhìn Thần Bảo Nhi vẻ mặt sửng sốt, cũng không nói thêm gì, có chút lúng túng xoay người rời đi.

Thần Bảo Nhi sững sờ nhìn bốn phía, trong đầu đều là Long phu nhân, mình làm sao không hiểu đây, kỳ thực Long phu nhân chỉ là lo lắng cô có ý đồ không an phận thôi.

Nghĩ tới đây, Thần Bảo Nhi lắc đầu một cái, quên loại cảm giác khác thường kia đi, tiếp tục ăn điểm tâm, sau khi ăn xong phải đi làm thêm, làm xong sớm một chút, buổi trưa còn muốn đi làm thêm nhà hàng kiểu Tây, dù sao cô còn hi vọng sau đó có thể làm một chiếc bánh gatô tặng thầy giáo.

Thần Bảo Nhi làm thêm xong liền ngay lập tức chạy tới nhà bếp của nhà hàng kiểu Tây, xem ra cũng đã bắt đầu bận túi bụi rồi, cô nhìn trên đồng hồ đeo tay, mới biết đã buổi trưa.

"Quản lý, xin lỗi, tôi đến muộn." Thần Bảo Nhi thay đổi quần áo xong liền vội vàng xin lỗi, sau đó bắt đầu làm việc.

Quản lý nhìn cô vài lần, cũng không nói thêm gì "Cô đi lấy mâm, bắt đầu làm hoa quả sa đi."

"Được." Thần Bảo Nhi lập tức nghe lời bắt đầu làm việc.

Mà giờ phút này, Long Hạo vừa mới đi ra công ty sau một buổi sáng bận bịu làm việc, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, nhưng nhận được điện thoại của Long phu nhân "Mẹ, có chuyện gì không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.