Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 15: Chương 15: Chương 4.2




"Em nói xem?" Nở nụ cười tà mị, Long Hạo nhìn cô vẻ mặt kích động, không biết mình đã làm gì sai, vừa nói chuyện, anh chậm rãi lại gần cô, nhìn Thần Bảo Nhi lùi về sau, anh còn vì cô mà cảm thấy oan ức, gian phòng nhỏ như vậy, không phải cô không biết...

"A!" Nghĩ Thần Bảo Nhi ngã trên giường, khóe miệng Long Hạo không khỏi cong lên "Không thể chờ đợi được nữa?"

"Cái gì không thể chờ đợi được nữa?" Thần Bảo Nhi ngẩn người, không rõ vì sao, thời điểm Long Hạo nằm ở trên người, cô mới rõ, không khỏi đỏ mặt đẩy anh ra.

"Anh nghĩ sai, tôi không phải..."

"Không phải cái gì?" Long Hạo nhẹ nhàng dựa vào cô, dùng tay chống lên giường, nhìn Thần Bảo Nhi vẻ mặt ngượng ngùng, tâm tình càng tốt hơn, còn cố ý đem thân thể hạ xuống nữa, đúng lúc chạm vào đôi gò bông đào mềm mại trước ngực cô, mũi đụng chiếc mũi xinh xắn, mùi rượu bay thằng vào mũi làm Thần Bảo Nhi cũng say theo.

"Long Hạo, anh đứng dậy nhanh lên một chút." Thần Bảo Nhi nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhìn khuôn mặt anh tuấn trong mắt đầy vẻ thâm tình, làm cô lắc đầu một cái, cảm giác mình thật sự say rồi, trong mắt Long Hạo sẽ không có vẻ thâm tình.

"Không dậy nổi." Long Hạo rất vô tội nhìn cô, đã lâu rồi anh không được ngửi hương vị trên người cô, anh thật nhớ nhung, lưu luyến hôn lên trán cô , nếu như không phải lần này cô bỏ đi, anh sẽ không biết cô là người anh yêu nhất trên đời.

Bị Long Hạo hôn, Thần Bảo Nhi thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, mũi không khỏi đau xót, có chút tức giận dùng sức đẩy anh "Long Hạo, đừng chơi đùa tôi nữa, tôi không chơi nổi."

Thời điểm ngượng ngùng, Thần Bảo Nhi viền mắt không khỏi đỏ lên, nước mắt không thể kiềm chế mà tuôn ra, để Long Hạo có chút bối rối, đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô "Đứa ngốc, đừng khóc, anh không chơi đùa, anh là thật lòng, đứa ngốc."

"Tôi là đứa ngốc được chưa, van cầu anh, rời đi được không?" Thần Bảo Nhi nhìn anh ôn nhu với mình, trong lòng càng thêm oan ức, tất cả mọi người cho rằng cô không xứng với anh, tại sao anh còn đến tìm cô?

"Thần Bảo Nhi, anh sẽ không đi đâu hết, anh đã rất khổ sở tìm em, nói gì đi nữa anh cũng sẽ không đi, em đừng hòng trốn thoát, hiểu không?" Nghe Thần Bảo Nhi nói vậy, Long Hạo hết sức tức giận, cô gái này rốt cuộc đối với anh như thế nào, tại sao không muốn ở cùng anh?

Không được!

Long Hạo nảy ra một ý nghĩ, anh đưa tay xoa xoa gò má có chút gầy của cô, cúi đầu hôn môi cô, thân thể chậm rãi tựa vào thân thể cô, ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia, đầu lưỡi linh xảo thăm dò vào bên trong cái miệng nhỏ khẽ mở, ôn nhu hút mật ngọt trong miệng cô.

Mùi rượu mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo trong nháy mắt hoà vào miệng cô, làm cho cô cũng cảm giác say rượu, tùy ý để Long Hạo ôn nhu lại triền miên hôn mình, nhiệt độ đầu lưỡi anh chậm rãi truyền đến, làm cho cô rất khó chịu, mà con ngươi thâm thúy kia của anh nhìn chằm chằm cô, càng làm cho cô mê loạn, cảm giác tim đập nhanh hơn.

Một lúc sau, Long Hạo chậm rãi rời khỏi môi cô, nhìn vẻ mặt hoang mang của ai kia, vẽ lên nụ cười tà mị "Đứa ngốc, em quên cách hô hấp, nhắm mắt khi hôn sao?"

"A... Ách..." Thần Bảo Nhi chưa kịp phản ứng, đần độn mà đáp một tiếng, nhìn thấy anh cười như không cười, cô trong nháy mắt ngây người, vội vội vàng vàng giải thích "Không phải, tôi..."

Thần Bảo Nhi còn chưa nói xong, Long Hạo thâm tình đưa ngón trỏ ra chạm một cái vào môi cô, mỉm cười nói "Anh muốn em, Bảo Nhi."

Long Hạo nói xong, không đợi Thần Bảo Nhi trả lời, anh đã lần thứ hai ngậm lấy môi cô, mà giờ phút này anh không cảm thấy đủ, anh muốn nhiều hơn.

Nghĩ liền làm, đầu lưỡi Long Hạo mang theo từng tia từng tia nôn nóng, nhảy múa trong miệng Thần Bảo Nhi, điên cuồng hút mật ngọt, tận tình ở trong miệng cô tàn phá.

Mà giờ phút này bàn tay anh bắt đầu thăm dò vào trong áo ngủ của cô, bộ ngực của cô vừa một nắm tay, không ngờ khong bộ quần áo rộng rãi vóc người cô thật là đầy đặn, đặt lên đôi mềm mại tròn trịa no đủ, không ngừng mà xoa xoa.

"A a a..." Long Hạo làm vậy khiến Thần Bảo Nhi có chút bối rối, cảm giác trên người mình có thêm một nguồn sức mạnh, nhiệt độ lạnh lẽo không để cho cô tự do hít vào một hơi, trong lòng rất hồi hộp sợ hãi.

"Không, không muốn..." Thần Bảo Nhi bắt đầu liều mình giãy dụa.

Cô phản kháng khiến Long Hạo càng trở nên điên cuồng, đầu lưỡi linh xảo liều mình khiêu khích đầu lưỡi cô, một tay khác nâng đầu nhỏ của cô, không cho cô lộn xộn, xé nát chiếc áo ngủ, cái tay đặt ở nơi tròn trịa bắt đầu chậm rãi xoa nắn, cởi nội y của cô, một luồng không khí lãnh lẽo kéo tới làm cô có chút run rẩy.

Mà giờ phút này Long Hạo cũng chậm rãi buông tha môi cô, cô hít thở thật dài, nhìn gò má đỏ bừng, anh không kìm lòng được lần thứ hai cúi đầu "Bảo Nhi, giao chính mình cho anh, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.