Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 24: Chương 24: Chương 7.2




Lúc Long Hạo từ công ty đi ra, Thần Bảo Nhi đã đứng ở đó.

"Hôm nay đi dạo phố thế nào mà chẳng mua cái gì thế?"

"Không có gì để mua cả, anh làm việc xong rồi sao?" Thần Bảo Nhi vừa nhìn thấy anh, trong đầu đều là lời nói của Vũ Văn Tĩnh.

"Ừm, chúng ta đi ăn ở đâu bây giờ? Anh vừa phát hiện ra một tiệm bánh ngọt mới mở, thật sự rất ngon, em nhất định sẽ thích."

Từ khi biết Thần Bảo Nhi thích những món điểm tâm tinh xảo kia, Long Hạo cũng không tự chủ được bắt đầu chú ý đến chúng, anh luôn muốn cho cô một sự kinh ngạc.

"Anh cũng chú ý đến những cái đó sao?" Thần Bảo Nhi hơi giật mình.

"Tất nhiên rồi, ai bảo bà xã anh thích chứ, về sau anh sẽ chú ý đến nó mỗi ngày, anh còn . giúp em đăng ký một khóa đào tạo, lại gần ngay công ty anh. Về sau, vừa tan tầm anh có thể qua đó đô,đôn,n đón em, rất tiện lợi mà." Long Hạo vừa nói, vừa ôm Thần Bảo Nhi đến bãi đậu xe.

Thần Bảo Nhi nghe vậy liền cảm thấy khiếp sợ, anh như vậy mà lại rất quan tâm đến cô, điều đó khiến hốc mắt cô nhất thời đỏ bừng, "Hạo, anh đối với em thật tốt."

"Anh không đối xử tốt với em, thì đối xử tốt với ai đây?" Thần Bảo Nhi chính là bảo bối trong lòng anh, Long Hạo trả lời như là một chuyện dĩ nhiên.

Câu trả lời đó làm cho Thần Bảo Nhi trở nên kiên định hơn, cảm thấy lời nói của Vũ Văn Tĩnh hoàn toàn là nói dối, Long Hạo rất quan tâm, yêu thương mình như vậy, làm sao có thể phản bội mình chứ. Nghĩ vậy, tâm tình cô liền tốt trở lại.

Dọc đường, cô cùng Long Hạo cười cười nói nói đi đến tiệm bánh ngọt kia, Long Hạo vui vẻ ăn cùng Thần Bảo Nhi. Tuy rằng anh không thích ăn, nhưng chỉ cần cô thích là được rồi.

Thần Bảo Nhi vui vẻ ăn hết bánh, sau đó liền cùng Long Hạo về nhà.

Vừa về tới nhà họ Long, mẹ Long nhìn thấy Thần Bảo Nhi đi giày cao gót đứng bên cạnh Long Hạo, hết sức buồn bực, không nhịn được đi đến dạy dỗ con trai mình một chút.

"Hạo, sao con có thể để cho Bảo Nhi mang giày cao gót, con cũng biết thân thể Bảo Nhi hiện tại như thế nào mà."

Trong lúc nói chuyện, bà đã bảo người hầu mang một đôi dép lê thoải mái cho Thần Bảo Nhi thay rồi.

Long Hạo gật đầu, hết sức đồng ý nói: "Mẹ nói rất đúng, về sau con tuyệt đối không cho Bảo Nhi mang loại giày chết tiệt này nữa, phải ném hết chúng đi thôi."

Thần Bảo Nhi im lặng để mặc mẹ Long kéo mình ngồi xuống bên cạnh, nhìn vẻ mặt căm thù đến xương tủy của Long Hạo, không khỏi giật giật khóe môi, q,úy,úy cúi đầu, có chút buồn cười

"Con chỉ toàn khua môi múa mép, được rồi, nhanh chóng đưa Bảo Nhi lên nghỉ ngơi đi." Mẹ Long cũng không hy vọng cháu trai tương lai của mình mệt mỏi.

Long Hạo gật đầu, có chút ngang ngược bước đến trước mặt Thần Bảo Nhi, đỡ cô dậy.

"Vợ tương lai, cẩn thận bậc thang."

"Long Hạo!" Thần Bảo Nhi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo, cô đã xấu hổ lắm rồi, anh còn cố ý nói như vậy.

Hai người trở về phòng, Thần Bảo Nhi buồn bực giãy khỏi anh, ngồi trên ghế sofa thở phì phò: "Long Hạo, em sắp không chịu nổi nữa rồi , anh mau nói rõ ràng quý với bác gái, thực ra em không hề mang thai."

"Không sao, anh đã cố gắng như vậy rồi, làm sao có thể..." Đang nói giữa chừng, di động của Long Hạo bỗng vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi là Vũ Văn Sâm, anh không khỏi bật cười, nhận điện thoại.

"A Sâm, đã lâu không gặp, hôm nay rảnh rỗi hay sao mà lại gọi cho tôi thế?"

"Cậu rảnh không, tôi muốn hẹn cậu ra ngoài."

"Được, vừa lúc tôi có thời gian." Long Hạo ngồi bên cạnh Thần Bảo Nhi, một tay ôm cô vào lòng, tâm tình anh vô cùng tốt.

"Vậy gặp nhau ở chỗ cũ đi, tôi đi trước đợi cậu đến."

"Được, vậy gặp ở chỗ cũ." Nói xong, Long Hạo liền cúp điện thoại, sau đó hôn Thần Bảo Nhi một cái, "Bảo Nhi, anh ra ngoài gặp bạn già một lát, em đi ngủ trước được không?"

"Là anh trai của Tĩnh nhi phải không?" Thần Bảo Nhi nhàn nhạt gật đầu một cái, cô nghe được âm thanh bên kia, nghe thấy tên Vũ Văn Sâm, cô lại nghĩ đến Vũ Văn Tĩnh, không khỏi nhớ tới lúc cô gặp mặt Vũ Văn Tĩnh, quý nụ cười của cô ta, còn có những lời mà cô ta đã nói.

Nhưng vừa nghĩ tới, Thần Bảo Nhi lập tức lắc đầu, cảm thấy mình đã lo lắng quá rồi, Long Hạo đối với mình tốt như vậy, làm sao có thể lừa gạt mình được.

"Ừm, em ngủ trước đi, có thể anh sẽ về trễ một chút." Nói xong, Long Hạo liền thay một bộ quần áo thoải mái, đi ra ngoài.

Bên trong phòng, Thần Bảo Nhi ngồi trên ghế salon, đầu óc vô cùng hỗn loạn, lại sờ bụng mình một cái, cuối cùng vẫn là không nhịn được đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài.

Lúc đi xuống lầu, mẹ Long nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, bà khẽ nhíu mày, "Bảo Nhi, con muốn đi đâu vậy?"

"À, con có việc muốn đi ra ngoài một lúc."

"Để tài xế đưa con đi."

"Dạ." Thần Bảo Nhi gật đầu, cô biết mẹ Long quan tâm đến mình, nên cô liền thuận theo bà.

Bên trong quán bar Lam Sắc, âm nhạc kích tình trong sàn nhảy khiến cho nam nữ điên cuồng lắc lư.

Long Hạo hơi nhíu mày, anh chậm rãi xuyên qua đám người, không hề để ý đến những cô gái lắc lư thân thể và liếc mắt đưa tình với mình, mà tiếp tục đi tới trước quầy bar, nhẹ giọng gọi người phục vụ bên kia.

Mà người phục vụ vừa nhìn thấy anh liền lập tức nhận ra, "Cậu Long, ngài Vũ Văn Sâm đang chờ ở trong phòng VIP ạ."

"Ừm, cho tôi như cũ." Nói xong, Long Hạo bước đến trước thang máy, bước vào thang máy đi đến căn phòng VIP bên trên lầu.

Giờ phút này, hai anh em Vũ Văn Sâm và Vũ Văn Tĩnh đang ngồi bên trong, điều này làm Long Hạo cảm thấy hơi ngạc nhiên, trách thầm Vũ Văn Sâm sao lại mang Vũ Văn Tĩnh đến. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không còn cách nào khác của Vũ Văn Sâm, Long Hạo cũng hiểu, anh chậm rãi ngồi xuống, nhận lấy ly rượu Vũ Văn Sâm đưa qua.

"Nghe nói cậu muốn kết hôn, thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy mà tôi lại phải thông qua báo chí mới biết được."

Trong lúc nói chuyện, Vũ Văn Sâm không quên vỗ bả vai Long Hạo, cảm thấy tên nhóc đó thật không chịu suy nghĩ. Nếu không phải anh ta gọi tới, người này định đến ngày kết hôn mới chịu gặp anh ta sao?

"Cho dù anh không tìm tôi, tôi cũng tính mấy ngày nữa sẽ sang tìm anh.Đừng nói chuyện của tôi nữa, nghe nói gần đây anh đang qua lại với nữ thư ký nào đó, cũng thật thân mật nhỉ." Long Hạo cũng thúc một cái vào vai anh ta, trêu chọc nói.

"Đừng nói nữa, thật bực bội." Vũ Văn Sâm vừa nghĩ tới cô thư ký kia liền nổi giận trong lòng, cái gì cũng không hiểu, không biết sao ông nội lại muốn cô ta vào làm, còn ra lệnh không được sa thải.

"Ừm, xem ra còn có chuyện tôi không biết rồi." Long Hạo cầm ly rượu đặt bên môi, nhấp một ngụm nhỏ.

Long Hạo đang đợi kết quả, nhưng Vũ Văn Sâm chưa kịp mở miệng, thì một cánh tay mảnh khảnh liền ôm lấy tay anh, mùi nước hoa nồng nặc khiến Long Hạo nhíu mày.

"Hạo, anh thật sự muốn cùng Bảo Nhi kết hôn sao? Cô ấy chỉ là con gái người giúp việc thôi mà."

Vừa nghe cô ta nói xong, ánh mắt Long Hạo liền lạnh lẽo, khiến Vũ Văn Sâm không khỏi đổ đầy mồ hôi lạnh thay em gái mình. Vũ Văn Sâm dùng ánh mắt ý bảo Vũ Văn Tĩnh đừng nói nữa.

"Hạo, em gái tôi không hiểu chuyện, đừng so đo với nó làm gì."

"Được, nhưng tôi không thích người khác nói xấu Bảo Nhi, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa, hiểu không?" Nói xong, Long Hạo liền lạnh l3 lùng hất tay Vũ Văn Tĩnh ra, ánh mắt qu4 cảnh cáo nhìn cô ta, khiến Vũ Văn Tĩnh không khỏi run rẩy một trận, sợ hãi lùi lại vài bước.

"Hạo, đừng. Em gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện." Vũ Văn Sâm chậm rãi bước đến bên cạnh Vũ Văn Tĩnh, kéo cô ta ra ngồi phía sau mình, nhàn nhạt nói, ý muốn bảo vệ em gái mình.

Thực ra bản thân Vũ Văn Sâm cũng rất mong muốn em gái mình sẽ gả cho Long Hạo, nhưng nhìn thấy tình hình hiện giờ anh biết không còn cách nào khác. Chỉ là anh cũng chẳng thể lay chuyển được tính cách của Vũ Văn Tĩnh, đành phải để cô thích làm gì thì làm, miễn là đừng quá đáng, anh đều có thể cưng chiều. Ai bảo anh chỉ có mình cô là em gái đây.

Long Hạo chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta, cực kỳ nể tình nói: "Được. Đúng rồi, tuần sau là ngày tôi kết hôn, đến lúc đó anh nhất định phải đến đó."

"Tất nhiên, thật không ngờ cậu lại hành động nhanh như vậy." Vũ Văn Sâm kéo Vũ Văn Tĩnh ngồi xuống, vỗ nhẹ bả vai Vũ Văn Tĩnh coi như an ủi.

"Dĩ nhiên rồi, có mục tiêu tốt thì phải xuống tay nhanh một chút." Nhớ tới Thần Bảo Nhi, đáy lòng Long Hạo liền cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, mà Vũ Văn Tĩnh ngồi một bên nhìn thấy Long Hạo vui vẻ như vậy, trong lòng càng thêm bực bội. Thật sự không biết rốt cuộc tại sao tình thế lại thành như vậy, dựa vào cái gì mà Bảo Nhi kia có được anh, mà cô ta thì không thể?

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tĩnh liền cầm lấy một ly rượu, hung hăng uống một hơi, mà hai người kia dường như đã quên để ý tới cô ta, ngược lại còn trò chuyện một cách tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.