Hai ngày sau, tại quốc gia bị bỏ quên.
Hải quân Anh đã rời khỏi đó, sở nghiên cứu của Jane đã hoàn thành với hiệu suất cực cao, không khí trên đảo tình lặng trở lại.
Hai ngày này, Dương Thần được tận hưởng diễm phúc, mặc kệ là ban ngày hay
ban đêm, có cơ hội là cùng các cô gái hoan lạc, vùi trong chăn ấm, đại
chiến ba trăm hiệp mới thôi.
Các nơi để hành lạc có thể là ngay trên
bờ cát trắng, phía sau bãi đá ngầm, trong khuê phòng của các cô, thậm
chí là ngay trên du thuyền...
Mỗi một chỗ đều lưu lại dấu vết kì quái, cũng may Dương đại quan nhân thân thể
khác người lại có thực lực có thể “Xa luân chiến”, thực lực lại một lần nữa được thể hiện.
Vốn cũng không phải là người có lòng dạ thanh cao gì, lại được sống cùng
với nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, mỗi người một vẻ, thướt tha mềm mại,
khiến cho Dương Thần muốn kiềm chế mình cũng khó.
Huống chi tất cả
các cô đều muốn mang thai, nên đối với nhu cầu của Dương Thần thì cũng
rất thỏa mãn, làm cho đến khi mệt mỏi rã rời hoặc những người khác xuất
hiện mới chịu dừng lại.
Nếu gặp phải hai cô gái thân thiết với nhau,
Dương Thần thậm chí sẽ phóng túng kéo cả hai lên giường, hai tay ôm hai
cô khiến cho Dương Thần có cảm giác mình đang ở thiên đường, chuyện này
chính là nấm mộ của anh hùng, may là đầu óc của mình vẫn còn minh mẫn,
biết được mình đang làm những gì.
Cho dù là như vậy, Dương Thần vẫn
không đụng chạm tới Trinh Tú và Jane, không phải là không muốn, mà là
đối diện với Trinh Tú, hắn sinh ra một cảm giác là lạ, còn đối với Jane
thi cô lại không có thời gian, hiện tại cô đang ở viện nghiên cứu bận
bịu chuyện gì đó, từ an ninh của sở nghiên cứu cho đến các loại trang
thiết bị, đến cả trợ thủ như Grace còn bận rộn liên tục.
Buổi tối
ngày thứ ba, Dương Thần cùng đám lão già bằng hữu trên đảo uống rượu,
sau đó trở lại phòng ngủ trong lâu đài, thấy Lâm Nhược Khê ở bên trong
đang xử lí đống giấy tờ, do Triệu Hồng Yến gửi từ trong nước đến, toàn
là những tư liệu công văn của công ty cần xử lí.
Cô mặc bộ váy ngủ
bằng tơ tằm màu trắng mỏng manh, ngồi quay lưng về phía Dương Thần, đôi
chân trần trụi, nhìn từ phía dưới lên, bắp chân mềm mại thon dài, thấp
thoáng cặp đùi đẫy đà, eo thon gọn mềm mại, đôi gò bồng đảo cao ngất như đang ấn
hiện...
Dương Thần nuốt nước miếng, tiến về phía trước,
nhẹ nhàng ôm lấy cô, hai bàn tay rất tự nhiên đặt lên cặp tuyết lê của
Lâm Nhược Khê mà xoa nắn...
Lâm Nhược Khê vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, quay đầu lại, giận dỗi liếc mắt:
- Hôm nay anh ngủ phòng khác đi, Lam Lam muốn ngủ với em.
- Bà xã, không cần phải nói những lời này, Lam Lam muốn đến thì đến, anh
cũng không làm gì em đâu, cả ba chúng ta cùng ôm nhau ngủ không phải tốt hơn sao.
Dương Thần cười ha ha, trên tay nhẹ nhàng véo hai hạt đậu nhỏ nhô lên.
Lâm Nhược Khê rên lên một tiếng, mặt đỏ hồng lên, đẩy cánh tay Dương Thần ra, nói
- Đừng làm như vậy, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.
Dương Thần sửng sốt, cười khổ nói:
- Chuyện quan trọng sao? Không phải là mẹ gọi điện cho em đấy chứ? Mẹ lại trách móc gì em sao? Em đừng nghĩ nhiều như vậy, bà ấy không ở cùng với chúng ta, bây giờ chúng ta lại ra nước ngoài, nên cũng không tránh khỏi chút tức giận, ngày mai anh dẫn Lam Lam quay về thăm thì chắc sẽ không
có chuyện gì nữa đâu.
- Không phải chuyện đó...
Lâm Nhược Khê trong mắt hiện ra tia phức tạp, cắn môi, thở dài nói:
- Là chuyện của Thủ tướng Ninh.
Nụ cười của Dương Thần trong nháy mắt biến mất, trên khuôn mặt hiện ra vẻ thâm trầm.
- Hắn làm sao, nói cái gì với em vậy?
Lâm Nhược Khê thấy sắc mặt của Dương Thần, biết rằng hắn hoàn toàn nghiêm túc, không hề có tâm tư đùa giỡn.
- Ông ta muốn em nói với anh, Ninh gia chủ muốn gặp mặt anh một lần có
được hay không... nể mặt em, đi gặp y, thời gian và địa điểm đều do anh
chọn.
Lâm Nhược Khê nói nhỏ.
Trong mắt Dương Thần hiện ra một tia sắc lạnh, Ninh gia chủ? Là Ninh Chính Phong
sao.
Im lặng một lúc, rồi mới nói:
- Nhược Khê, em nói... là nể mặt em, là em mong muốn anh nể mặt em, hay là hắn muốn anh nể mặt em?
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên hỏi:
- Việc này... có sự khác biệt sao?
- Đương nhiên là có Dương Thần hít một hơi nói:
- Nếu như là em, mong muốn anh nể mặt em, anh tất nhiên sẽ đi gặp hắn, bởi vì anh sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của vợ anh.
- Nhưng nếu Ninh Quang Diệu muốn lợi dụng tình cảm của anh và em, khiến
cho anh phải đi gặp kẻ anh không muốn gặp thì anh không lãng phí thời
gian, bởi vì cái loại người kia, sẽ không liên quan gì đến anh, sớm muộn cũng phải giết chết.
Lâm Nhược Khê nín thở nhìn hắn, một lát sau, mỉm cười, chân mày giãn ra:
- Vậy thì không gặp nữa, em sẽ nói cho ông ấy biết, mặt mũi của em không dùng được.
Dương Thần lại không vui, giọng trầm thấp nói:
- Em vẫn liên lạc với y sao... lại còn có liên quan tới cả người khác nữa.
- Chuyện này... Không có vấn đề gì đâu. Lâm Nhược Khê nói:
- Em sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu, em cũng có suy nghĩ của riêng mình.
- Ninh Quang Diệu, thật đáng khinh, y là một kẻ làm cha mẹ mà lại không nhận con gái của mình.
Dương Thần nghĩ đến kết cục của La Thúy San và Ninh Quốc Đống, đối với Ninh Quang Diệu lại thêm phần căm ghét.
- Anh sợ em sớm muộn gì cũng bị y làm tổn thương.
Lâm Nhược Khê lặng lẽ, cúi đầu không nói.
Dương Thần biết mình có khuyên bảo gì cũng không có tác dụng, chi có thể sử dụng khả năng của chính mình để bảo vệ cho cô.
Xảy ra một chuyện như vậy, Dương Thần cũng không muốn cùng với Lâm Nhược
Khê thân mật nữa, thấy cô con gái Tiểu mập chạy vào, hắn xoa đầu con gái, rồi đi ra khỏi phòng.
Đi tới vách đá bên ngoài lâu đài, Dương Thần ngửa đầu lên nhìn trời, thầm
nghĩ xem Ninh gia đang muốn làm cái gì, đột nhiên nhìn thấy ở một góc có một ánh đèn đang sáng
Đó là Jane đang chỉnh trang lại phòng thí
nghiệm của mình, dù sao bây giờ cũng đã muộn, Jane cũng không trở về
nhà, mà vẫn còn ở đây nghiên cứu.
Dương Thần chợt nhớ ra, có điều cần hỏi vị mĩ nữ xinh đẹp thiên tài này, liền phi thân tới chỗ phòng thí
nghiệm, phát hiện không có ai, liền đi lên trên cầu thang.
Phòng thí nghiệm có đủ bảy tầng, bởi vì lĩnh vực mà Jane nghiên cứu, toàn là những
thứ kì quái, những nhà khoa học khác căn bản không hiểu đó là cái gì.
Những thứ này đều là bảo bối của Jane, nếu so sánh với sở thích của các cô
gái khác thích túi xách hàng hiệu và châu báu, thì sở thích của cô công
chúa này thật quái dị.
Còn chưa tới tầng cao nhất thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Jane và Grace...
-... Cô giáo, bên trong máy gia tốc đã đạt tốc độ tối đa...
- Hiệu suất là bao nhiêu?
- Trên 99,998 %
- Hiệu chinh tọa độ, thời gian bắt đầu đếm ngược...
-Vâng! 5,4,3,2,11
Dương Thần vừa mới lên đến nơi, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, lại còn
phải đếm ngược thời gian, không phải là bắn tên lửa sao?
Từ chỗ cầu thang nhìn vào, hắn thấy một cảnh làm cho hắn thiếu chút nữa thì lảo đảo ngã xuống cầu thang!
Chi thấy ở giữa phòng thí nghiệm, hai người đang đứng xung quanh một thiết
bị hình trụ, trên nóc nhà có một lỗ hổng hình tròn, hướng lên phía bầu
trời.
Một chùm tia sáng từ trung tâm phòng thí nghiệm bắn ra hướng thẳng lên phía bầu trời, xuyên đến tận tầng cao!
Dương Thần bị dọa không nhẹ, mặc dù không biết là cái gì... nhưng có vẻ có uy lực khủng khiếp!
Chờ chùm tia sáng tắt hẳn, phòng thí nghiệm lại trở lại trạng thái bình thường.
Dương Thần mới phát hiện ra, cả hai người Jane và Grace đều mang kính bảo vệ, hai người đứng ở hai chỗ đang tập trung làm việc.
- Cô giáo! Số liệu lần này, có sự khác biệt nhỏ hơn 0,1 attometer! Đã đủ tiêu chuẩn !
Grace vui mừng nhảy lên.
Jane mặc áo khoác trắng, gờ cặp kính xuống, tháo dây buộc tóc, hài lòng tươi cười , nhìn thấy Dương Thần đang đứng ở cầu thang, quay đầu lại nói với Grace :
- vất vả cho cô rồi, Grace, cô về trước đi, những thứ còn lại để tôi xử lí.
Grace cũng thấy Dương Thần không biết từ lúc nào đã đến phòng thí nghiệm,
miệng cười thầm, nói lời tạm biệt với Jane và Dương Thần, sau đó nhanh
chóng chạy đi.
- Chà chà... xem ra em đã chọn đúng đối tượng làm học sinh rồi, cô ấy có vẻ rất vui mừng khi được nghiên cứu vấn đề này.
Dương Thần gật đầu đi tới giữa phòng thí nghiệm, nhìn vào cái thiết bị hình trụ màu trắng ở giữa phòng, không hiểu là cái gì.
- Grace tuy mới học y nhưng lại cảm thấy rất có hứng thú với chuyện này,
em phát hiện ra cô ấy có năng lực về khoa học tế bào.
Jane tháo găng tay xuống, đi tới chỗ Dương Thần, cười nhẹ nói:
- Anh yêu, sao tự nhiên lại đến chỗ này, không giống với phong cách của anh nha.
Dương Thần cười ha ha gãi cằm nhìn cái thiết bị hình trụ bĩu môi:
- Sao trước đây không thấy em nói? Cái này là cái gì? Nhìn rất kì lạ.
Jane hiểu ý cười, vuốt ve cái thiết bị hình trụ kia, hưng phấn cười nói:
- Đây là một năm tâm huyết của em, em gọi nó là “chùm tia pháo sáng Bartsch”, nào nhìn rất đẹp đúng không?