Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 420: Chương 420: Anh là gì?




Dương Thần trở lại trong phòng riêng, vài nữ quan hệ xã hội đùa nghịch liều mạng bắt Mạc Thiện Ny, lớn tiếng hát, đồng thời đem microphone nhét vào tay Mạc Thiện Ny bắt cô cùng hát.

Mạc Thiện Ny dường như cũng không bất mãn kiểu chơi đùa không lớn không nhỏ này. Sau khi mấy cô gái trẻ tuổi ban Quan hệ xã hội uống vào chút rượu tây, đầu não đều đã choáng hồ đồ, hưng phấn hoàn toàn không để ý tới chức vị tại công ty.

Đầu bên này Lưu Minh Ngọc miễn cưỡng tươi cười, mà còn Lâm Nhược Khê có suy tư lẳng lặng ngồi trên sô pha, nhìn thấy Dương Thần bước vào cửa, cả hai người phụ nữ đều hướng hắn nhìn qua.

Dương Thần mỉm cười gật đầu, ra hiệu phiền toái đã giải quyết.

Bộ dáng Lưu Minh Ngọc đầu tiên như trút được gánh nặng, nhưng sau liền lộ ra một chút thần sắc áy náy.

Dương Thần tiến lên phía trước bất động thanh sắc vỗ vỗ lên vai Lưu Minh Ngọc, hắn cũng không vì Lâm Nhược Khê ở bên cạnh mà che dấu quan tâm đến người phụ nữ của mình, Dương Thần rất rõ ràng, cùng với sợ đầu sợ đuôi, che che dấu dấu, không bằng thẳng thắn chân thành biểu đạt ý nghĩ của mình.

Lâm Nhược Khê hờ hững nhìn động tác nhỏ của Dương Thần, đối với ánh mắt khẩn trương của Lưu Minh Ngọc cũng lơ đễnh.

- Đi thôi!

Lâm Nhược Khê đột nhiên nói.

Dương Thần nửa mông vừa mới ngồi xuống, lẳng lặng hỏi:

- Đi à?

- Thân thể tôi có chút không thoải mái!

Lâm Nhược Khê mặt không chút thay đổi nói.

Dương Thần cười khổ, tuyệt đối không phải thân thể không thoái mái,có lẽ là trong lòng không thoái mái.

- Anh không thể sao?

Lâm Nhược Khê dường như có chút tức giận, thanh âm phát ra lạnh như băng đứng lên.

Dương Thần không biết mình ở chỗ nào chạm vào vị bà cô nhỏ này, chuyện đêm nay cũng nhiều, nhưng mình không thể tại lúc này chống lại ý của Lâm Nhược Khê, nói cách khác, là bỏ qua không nghĩ nữa.

- Vậy được, nếu em không thoải mái thì trở về!

Dương Thần đứng dậy hướng Lưu Minh Ngọc nói:

- Chúng ta có một số việc đi trước, tuy nhiên em đừng nghĩ ngợi lung tung.

Lưu Minh Ngọc không yên nhìn về phía Lâm Nhược Khê, thấy Lâm Nhược Khê cũng đang nhìn mình, hướng mình hơi lắc đầu.

Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của Lưu Minh Ngọc ở Ngọc Lôi, tự nhiên biết Lâm Nhược Khê nói cho mình, không liên quan đến chuyện của cô.

- Vậy anh đưa Lâm tổng về nhà, lái xe chậm một chút!

Lưu Minh Ngọc nhỏ giọng nói, trong âm thanh lớn ở phòng riêng gần như không nghe thấy.

Dương Thần gật đầu, xoay người cùng Lâm Nhược Khê ra khỏi phòng.

Hai người rời khỏi phòng riêng làm một số ít công nhân còn tỉnh táo rất buồn bực, tuy nhiên hỏi Lưu Minh Ngọc chỉ trả lời là Lâm tổng có việc, giám đốc Dương phải lái xe đưa cô đi, cụ thể không biết sao lại về.

Mà một phía khác, sau khi rời hộp đêm Tử Nguyệt Hiên, Dương Thần không nhanh không chậm theo sau Lâm Nhược Khê, hai người không nói một lời đi đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe.

Xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, đi vào đường cái lớn nội thành.

Lúc này bóng đêm dầy đặc, ngọn đèn đường bên ngoài sặc sỡ, tràn đầy ánh sáng.

Trong xe radio vang lên giọng hát rất hay của Andre, Lâm Nhược Khê không nói chuyện nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ một lát, đột nhiên tắt radio trong xe đi.

- Anh rốt cuộc vẫn không nghe lời em.

Lâm Nhược Khê chán nản nói.

Dương Thần nhíu mày:

- Chuyện gì?

- Em vừa rồi ở cửa nghe được một chút, cái người đàn ông gọi anh là “anh rể”, được gọi là Đường đại thiếu gia, là em trai Đường Uyển.

Lâm Nhược Khê bình tĩnh nhìn Dương Thần.

Dương Thần xấu hổ cười:

- Miệng tên kia quản không được, em đừng nghe y nói lung tung!

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng lắc đầu:;

- Em đã sớm nói qua, không muốn có gì liên quan đến Đường Uyển, anh quả nhiên vẫn chỉ để ý bản thân, không nghe em... Anh như vậy không nhịn nổi, muốn đi trêu trọc tất cả phụ nữ xinh đẹp sao?

- Nhược Khê, anh thật không trêu trọc Đường Uyển, là Đường Uyển chủ động đến tìm anh, cô ấy đối với anh có thiện cảm, anh rốt cuộc không thể một cước đá văng cô ấy? Hơn nữa anh cũng không chủ động, gần đây cô ấy cùng công việc của chúng ta có chút hợp tác, đúng dịp em trai cô ấy Đường Giác ở Trung Hải liền quen.

Dương Thần bất đắc dĩ nói, đều là lời nói thật, không phải trốn tránh trách nhiệm đổ lên người Đường Uyển, chỉ có trần thuật lại sự thật.

Lâm Nhược Khê dường như hơi kinh ngạc, nhưng cũng không vui:

- Cho dù sự thật là Đường Uyển tìm anh, nhưng anh có thực sự cùng cô ta không có gì không, sao Đường Giác kia luôn mồm gọi anh “anh rể”, em ở cửa đều nghe thấy, hơn nữa, em sớm nhắc nhở anh, người phụ nữ khác em không ngăn cản anh, nhưng anh ngàn vạn lần đừng chạm vào Đường Uyển, anh như vậy không nghe lời em, muốn chạm vào cô ta sao? Anh có biết thế lực Đường gia Yến Kinh to lớn như thế nào không, anh biết hoàn cảnh Đường Uyển phức tạp như thế nào không?

Dương Thần mỉm cười:

- Hóa ra em sớm biết rằng Đường Uyển là người của Đường gia Yến Kinh, anh hai ngày trước mới biết được, thoạt nhìn bà xã của anh bất động thanh sắc vậy mà nắm giữ không ít tin tức!

Lâm Nhược Khê không để ý đến lời đùa của Dương Thần, nói:

- Bằng không anh cho rằng Đường Uyển dựa vào cái gì mà một người phụ nữ có thể nắm trong tay tập đoàn Phong Lâm, làm Chủ tịch hội đồng quản trị, anh cho là Bí thư Phương Trung Bình thật sự bị Đường Uyển mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cho nên không dám chạm vào cô ta sao? Nếu không phải Đường Uyển có nền móng Đường gia ở Yến Kinh, bí thư Phương Trung Bình cho dù cường đoạt, cũng không phải không có khả năng, làm sao có thể hơn hai mươi năm theo đuổi Đường Uyển, cũng không dám hành động thật?

Dương Thần không nghĩ tới điều này, được Lâm Nhược Khê nói cho, mới biết được nguyên nhân không ngờ của chuyện này.

Khó trách Phương Trung Bình kia mặc cho Đường Uyển đối đãi với y lạnh lùng thế nào, y đều kiên trì không ngừng chờ đợi Đường Uyển hai mươi mấy năm, xem như là người đàn ông gần gũi nhất với Đường Uyển, y sao có khả năng buông tha cho cơ hội một bước lên trời này? Dù sao trên mức độ thân mật, y cùng Đường Uyển có chung đứa con Đường Đường.

- Nói như vậy, chẳng phải hiện tại Phương Trung Bình hận chết anh, anh giống như đoạt vị trí thứ nhất của y.

Dương Thần tự giễu cười.

Lâm Nhược Khê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Dương Thần:

- Anh sao còn cười được, anh như vậy không chỉ đắc tội Phương gia, còn có khả năng trêu chọc những người Đường gia đó, anh... anh... anh là...

- Anh là gì?

Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê mặt nghẹn đỏ, bộ dáng rất bất an không nói nên lời, cảm thấy thú vị.

- Anh là bại hoại.

Lâm Nhược Khê tức giận nói.

- Ai, lời này nói, em phải nói “Anh là ông xã tốt của em, em không muốn để người khác cướp anh đi!”, như vậy mới đáng yêu!

Dương Thần nuối tiếc nói.

Lâm Nhược Khê thật muốn đem đầu mình mộng đi, rụt vào cổ áo cũng được, người đàn ông này sao không biết xấu hổ như vậy, lời nói buồn nôn như vậy cũng có thể nói ra.

Tuy rằng cô thật sự muốn nói : “Anh là chồng của em”, nhưng làm sao nói rõ như vậy được?

- Yên tâm!

Dương Thần an ủi đưa tay nhân lúc Lâm Nhược Khê không chú ý, sờ soạng khuôn mặt tinh tế của cô:

- Anh biết em vừa rồi vì sao tức giận, tuy nhiên em không cần lo lắng, anh tuy không thích phiền toái nhưng anh cũng không sợ phiền toái, chuyện Đường Uyển, chuyện Phương Trung Bình, chuyện Đường gia, anh đều sẽ xử lý tốt, không có việc gì đâu.

Lâm Nhược Khê lại gần cửa kính xe, tránh đi tay Dương Thần, trong con ngươi ngập nước đầy ngượng ngùng, gần đây giữa hai người động tác thân thiết ngày càng nhiều, khiến tim cô luôn đập nhanh hơn, cảm thấy mình không giống mình.

- Em mới lười quản chuyện phong lưu của anh, chỉ cần đừng làm cho dì Quách nghĩ nguyên nhân là do em, làm anh đi ra ngoài gây ra tai vạ là tốt rồi, em chỉ có thể khuyên anh.

Lâm Nhược Khê lòng tràn đầy uất ức, mình tính là vợ kiểu gì, nào có người vợ nào giúp chồng chọn tình nhân?

Tuy rằng mình không làm hết nghĩa vụ người vợ, nhưng số lượng tình nhân của người này cũng nhiều quá đi.

Dương Thần bỗng nhiên lâm vào suy tư, dọc đường đi mãi cho tới nhà, không nói chuyện gì, khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy lạ.

Trở về trong biệt thự, đèn trong đại sảnh còn sáng, trong TV đang phát lại tin tức buổi chiều, tuy nhiên chỉ có một mình Quách Tuyết Hoa xem TV, vú Vương và Tuệ Lâm chắc là lên lầu đi ngủ.

Quách Tuyết Hoa mặc áo ngủ, khoác khăn mảnh, xõa tóc, khuôn mặt xinh đẹp trải qua phong sương nhìn qua thần sắc rất mệt mỏi.

Nghe thấy tiếng động, Quách Tuyết Hoa quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê sóng vai đi vào phòng, không khỏi lộ ra vui mừng tươi cười:

- Đã về rồi, chơi có vui không?

- Dạ!

Lâm Nhược Khê dịu dàng đáp lại.

- Dì Quách không cần chờ chúng con, chúng con cũng không phải trẻ nhỏ!

- Trước mặt trưởng bối, các con vĩnh viễn là trẻ nhỏ, làm mẹ sao lại không lo lắng cho con, chờ con sau này làm mẹ, có thể hiểu được.

Quách Tuyết Hoa cười hướng Lâm Nhược Khê nói.

Lâm Nhược Khê cúi đầu, không dám nói tiếp, sợ lại nghĩ đến chuyện bảo cô sinh đứa nhỏ, tuy rằng cô đã chuẩn bị tốt tâm lý sống cùng Dương Thần cả đời, nhưng vấn đề sinh đứa nhỏ... cô cảm thấy còn phải xây dựng tâm lý lâu lắm.

Tuy rằng hai người kỳ thực đã có lần ân ái, nhưng đúng một lần trải qua, khiến Lâm Nhược Khê bi thương, phải biết rằng, trước khi quen biết Dương Thần hai mươi mấy năm, bản thân đến tay cũng chưa từng nắm tay con trai, thậm chí trong thế giới của cô sẽ không tồn tại cái tình yêu nam nữ, nhưng cuối cùng, trinh tiết của mình liền mơ hồ trao cho một người bán rong thịt dê xiên nướng, hơn nữa một đêm cuồng loạn không hề nhớ được gì, lúc đó từ trong nội tâm Lâm Nhược Khê muốn nhảy lầu tự sát.

Mặc dù hiện tại Dương Thần đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, nhưng đối với Lâm Nhược Khê mà nói, có rất nhiều vết thương khó có thể xóa đi, sợ hãi cũng tự nhiên mà sinh ra.

Dương Thần lẳng lặng nhìn Quách Tuyết Hoa tràn đầy thần sắc phức tạp.

Quách Tuyết Hoa có chút buồn bực, đứa con của mình làm sao vậy, thân thiết hỏi han:

- Dương Thần, có phải có chuyện gì không?

Dương Thần hít sâu một hơi, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhược Khê, khiến Lâm Nhược Khê bên cạnh sợ hãi kinh ngạc, thầm nghĩ tên vô lại này muốn dựa vào Quách Tuyết Hoa trước mặt, cùng mình làm chuyện thẹn thùng sao?

- Nhược Khê, không cho gọi dì Quách, về sau phải gọi mẹ!

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê giật mình, Quách Tuyết Hoa cũng đờ đẫn đứng tại chỗ.

Dương Thần nói xong một phen kéo Lâm Nhược Khê theo mình quỳ xuống, làm Lâm Nhược Khê cũng không tự chủ được quỳ xuống.

- Mẹ, lễ mừng năm mới không quỳ, hiện tại, chúng con là con, đều quỳ xuống, dập đầu lạy mẹ, ông nói không sai, trên thế giới này, không có cha mẹ nào nợ con, con không có lý do gì không gọi mẹ, bởi vì lấy súng bắn người của con, không phải người, mà là người kia.

Dương Thần nói xong nặng nề dập đầu lạy trên mặt đất.

Lâm Nhược Khê ngơ ngác nhìn Dương Thần nói xong, làm xong mấy chuyện liên tiếp, cuối cùng có chút tỉnh ra, nhưng vẫn không tự chủ được theo Dương Thần dập đầu lạy, mặt đỏ tận tai, thanh âm nhỏ bé yếu ớt gọi :

- Mẹ!

Lúc này Quách Tuyết Hoa đã rơi nước mắt như mưa, muốn nói gì, đáng tiếc nói không thành tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.