Dương Thần khẽ thở dài, hắn cũng hiểu ý của Quách Tuyết Hoa, kỳ
thật Quách Tuyết Hoa luôn có chút không hài lòng với cô con dâu Lâm
Nhược Khê này, trong mắt bà, có lẽ Mạc Thiện Ny hiền lành hiểu chuyện
thích hợp hơn, thậm chí chọn lựa môn đăng hộ đối thì chị em Thái gia
cũng được.
Nhưng Dương Thần lại cảm thấy, nếu như Lâm Nhược
Khê không còn là vợ của mình, vậy thì cũng không cần phải cưới những
người phụ nữ khác làm vợ, bởi vì ngay từ đầu, những người phụ nữ này
không phải muốn danh phận mà đi theo mình, nhưng sự việc đến nước này,
cưới bất kỳ ai đều không công bằng với những người phụ nữ khác.
Tuy nhiên Quách Tuyết Hoa vẫn không lấy, Dương Thần cũng không miễn cưỡng, đem vòng tay cất vào trong nhẫn không gian, nói:
- Mẹ, con sẽ không chủ động ký vào tờ giấy ly hôn đâu, ít nhất về mặt pháp luật, cô ấy vẫn là vợ của con.
- Con luôn cảm thấy Nhược Khê rời xa con là có một vài nguyên nhân đặc
biệt, chỉ là con không cách nào nhìn thấu, cô ấy lại không chịu nói thật với con, con đã hạ quyết tâm, sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy, bất kể cô
ấy có chấp nhận hay không.
- Thằng con ngốc, theo như mẹ
thấy, phụ nữ mà muốn ly hôn với con, chỉ có hai nguyên nhân, một là căn
bản không yêu con, hai là con không cho được tình yêu mà cô ấy muốn, bất luận là loại nào, con đều không cách nào níu kéo.
Quách Tuyết Hoa thở dài nói…
Dương Thần im lặng, có lẽ Quách Tuyết Hoa đã đúng, nhưng chưa đến phút cuối, Dương Thần cũng sẽ không từ bỏ.
Ngày hôm sau, Mạc Thiện Ny lái xe đưa Lam Lam đi học, phụ nữ ngày nay
cũng chỉ làm việc nhà, chăm sóc Lam Lam, sẵn tiện tranh thủ thời gian tu luyện, không cần đi làm.
Dương Thần lại cố tình đi tìm Tiêu
Chỉ Tinh, lúc trước cô không đi Địa Trung Hải, Dương Thần luôn cảm thấy
thiếu cô, cho nên dẫn Tiêu Chỉ Tinh đi dạo cả ngày trong thành phố, ăn
một bữa thịnh soạn.
Đối với sự cưng chiều của vú Vương, Tiêu Chỉ Tinh có chút phiền não của hạnh phúc, nói với Dương Thần những tin
thú vị xảy ra giữa hai mẹ con trong mấy ngày nay, làm không biết chán.
Dương Thần có thể cảm nhận được, tuy ngoài miệng con gái than vú Vương quản cô nhiều, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, điều này giúp Dương
Thần ít nhiều giảm bớt sự áy náy trong lòng.
Đợi đến lúc
chạng vạng, Dương Thần đưa Tiêu Chỉ Tinh về đến nhà, lại chạy đến trước
cửa nhà Lâm Nhược Khê, chờ Lâm Nhược Khê tan ca về nhà.
Hắn muốn giao Hóa long đan cho cô, đây là vật vô cùng quan trọng, hắn không dám nhờ Đại Địa tùy tiện mang đến.
Nhưng hắn lại không thể đến tổng bộ Ngọc Lôi được, sau khi sự việc với
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc lan tỏa, đến công ty chỉ đem đến phiền
phức cho Lâm Nhược Khê.
Thật ra Dương Thần cũng có chìa khóa
cửa, vú Vương cũng ở trong nhà, nhưng Dương Thần không đi vào, sợ Lâm
Nhược Khê không vui, nói ra thì, bản thân cũng rất bất lực, nhưng ai
biểu hắn không nỡ để cô tức giận chứ.
Đợi gần nửa tiếng, chiếc xe Bentley màu đỏ của Lâm Nhược Kê mới từ từ ngừng ở bên ngoài.
Bước xuống xe, dưới cẳng chân trắng mịn thon dài là chiếc giày cao gót
pha lê sáng bóng, chiếc váy ngắn xếp ly màu đỏ đến đầu gối chuyển động
sắc xuân làm rung động lòng người, phía trên là chiếc áo sơmi nữ tay
ngắn, càng tôn thêm vài phần cái đẹp mặn mà và đơn giản.
Cô
gái có một mái tóc đen, sự lạnh lùng diễm lệ không khuất phục vẫn như
lúc mới gặp, khuôn mặt mộc không chút tỳ vết, bất luận dung mạo hay dáng người, hoàn mỹ tựa như hàng mỹ nghệ do Thượng Đế tạo ra.
Vốn dĩ tâm trạng Dương Thần vẫn còn bình tĩnh, nhưng khi Lâm Nhược Kê xuất
hiện, không hiểu sao nhịp tim đã tăng nhanh, giống như người thanh niên
gặp được cô gái mà mình mến mộ, điều này khiến Dương Thần cảm thấy buồn
cười.
Đây là người phụ nữ chung sống cuộc sống vợ chồng với hắn 2 năm, sao lại không có chút khí phách như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đẹp lạnh lùng của Lâm Nhược Kê đi tới,
khuôn mặt hờ hững vô cảm, Dương Thần nhói đau một cái trong lòng, nuốt
một cái, không khỏi cảm thấy đau thương. Cảm giác khoảng cách…
Đúng vậy, một cảm giác khoảng cách mà Dương Thần chưa bao giờ nghĩ đến.
Ánh mắt Lâm Nhược Kê nhìn hắn, tựa như là người xa lạ thật sự vậy, nhìn hắn rất tự nhiên, không cảm xúc dư thừa nào.
Vẻ đẹp của cô so với trước đây dường như đã đẹp hơn vài phần, nếu lúc
trước còn trên một trình độ với Jane, vài ngày không gặp Lâm Nhược Kê,
lại âm thầm vượt qua Jane. Không phải diện mạo thay đổi, đây là một loại khí chất huyền bí lan tỏa từ trong ra ngoài.
Dương Thần
không biết Lâm Nhược Kê đã trải qua sự thay đổi nội tâm như thế nào,
nhưng khí chất của cô, đã thật sự tiến đến một mức độ khác.
Giống như, trước đây cô là tuyết liên được khắc ra từ băng trên núi
tuyết, vẻ đẹp thuần khiết không tỳ vết lay động lòng người, nhưng bây
giờ, xung quanh tuyết liên, tỏa ra mây mù mông lung, thoáng như tiên
liên Dao Trì.
Thế nhưng, đây không phải là thứ Dương Thần muốn thấy, một Lâm Nhược Kê khiến hắn cảm thấy càng ngày càng xa.
- Anh ở đây làm gì?
Lâm Nhược Kê dừng lại ở vị trí cách Dương Thần khoảng 1m, không gần không xa, thản nhiên hỏi.
Dương Thần ngây người trong chốc lát, mới chợt nghĩ đến sự việc, cười
một cách không tự nhiên, từ trong nhẫn không gian lấy ra bình ngọc, đưa
cho Lâm Nhược Kê nói:
- Đây là Hóa long đan mà anh luyện ra,
là một loại đan dược siêu phẩm, có thể nói là linh dược cấp bậc tiên
đan, sau khi em dùng, có thể tẩy kinh phạt tủy, đột phá tiến vào cảnh
giới Thiên tiên…
- Em không cần, anh để dành cho người khác đi.
Lâm Nhược Khê hoàn toàn không liếc nhìn, liền quay đầu đi vào nhà.
Thái độ lạnh như băng, so với lúc trước chiến tranh lạnh với Dương Thần chỉ có hơn chứ không kém!
Lâm Nhược Kê nhìn Dương Thần bằng cái nhìn căm tức, trong đôi mắt trong veo, tràn đầy giá lạnh, lạnh thấu xương tủy!
- Ông Dương, hợp đồng hôn nhân giữa tôi với anh đã kết thúc rồi, tôi không rảnh chơi với anh!
Nhưng sức mạnh của Dương Thần, Lâm Nhược Kê làm sao có thể thoát ra.
- Kết thúc? Sao lại kết thúc? Anh vẫn chưa ly hôn với em, trên pháp
luật, chúng ta vẫn là vợ chồng, chưa đến phút cuối, anh tuyệt đối sẽ
không từ bỏ em.
Ánh mắt Dương Thần sáng rực nói.
- Oan hồn không tan, mặt dày mày dạn bám theo, anh không cảm thấy bản thân rất buồn cười sao?
Lâm Nhược Khê lộ ra ánh mắt châm chọc.
- Trước giờ anh chưa bao giờ thấy mình cao quý hơn người con gái của
anh, em có thể cho rằng anh hèn mọn, trơ tráo, buồn cười, nhưng em không thể mạt sát lòng tốt của anh dành cho em, đem tất cả những thứ tốt nhất cho em, anh vui lòng.
Dương Thần lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Chúng ta đã kết thúc rồi, anh đã từng nói anh bằng lòng buông tôi ra!
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác.
Dương Thần cúi đầu tự cười “ha hả” vài tiếng, giống như có chút ngây ngô, ngẩng đầu, nhướng mày nói:
- Đúng, nhưng em cũng biết, da mặt của anh rất dày, anh có thể nói cho em biết, anh lại hối hận rồi.
- Lâm Nhược Khê, em càng ngày càng đẹp, càng ngày càng có mùi vị đàn
bà, em cũng biết anh là con quỷ háo sắc, tên khốn, anh làm sao có thể
đem người vợ xinh đẹp như vậy tặng cho người khác chứ?
-
Không buộc em ở bên cạnh anh, anh bất an trong lòng, anh ghét nhất
người con gái của mình bị kẻ khác lợi dụng, thà đến lúc đó giết người
trên khắp thế giới, chi bằng loại bỏ những hiểm họa mai sau mà chiếm hữu em.
- Anh quả thực không thể nói lý! Vô liêm sỉ cực kỳ!
Lâm Nhược Khê nghiến răng, tức đến nỗi trong mắt sắp tóe lửa.
- Cuối cùng em cũng có chút sinh khí rồi, vừa rồi anh con tưởng em hoàn toàn thành tiên rồi chứ.
Dương Thần cười hì hì nói:
- Em nói càng khó nghe hơn, anh cũng chấp nhận, đi Hàn Quốc lần này anh gặp đôi vợ chồng cãi nhau, người con trai đó nói với anh, anh ta mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, đều phải đối xử tốt với vợ, bởi vì anh ta tin tưởng vào tình yêu của họ.
- Anh cảm thấy anh ta nói rất
đúng, em nói anh tự kỷ cũng được, nói anh bị điên cũng được, anh cảm
thấy rằng em yêu anh, và anh cũng yêu em, mặc kệ xem em thành thế thân
cho 17 cũng được, dù sao đi nữa thì anh thích người phụ nữ như em, chính là yêu, anh chính là yêu em, em không quản được!
- Anh… anh…
Lồng ngực Lâm Nhược Khê không ngừng phập phồng, đối với sự thổ lộ vô
lại đến cực điểm của Dương Thần, không còn sức chống đỡ.
Nếu
cô thật sự căm hận người đàn ông này, muốn cắt đứt 3000 tơ tình thì
không nói gì, đằng này cô đang làm trò, đối mặt với lời tỏ tình bộc
trực xuất phát từ nội tâm, không khỏi mềm lòng. Thật ra cô đâu còn để ý
17 gì, để ý bản thân là vật thay thế gì, hai người đồng hội đồng thuyền
hơn 2 năm, làm sao cô không biết được tình cảm của Dương Thần chứ.
Dương Thần đem Hóa long đan đến trước mặt cô, nghiêm mặt nói:
- Uống hóa long đan, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, thêm một phần bảo
vệ, cũng có thể kéo dài tuổi thọ của em, đây là điều anh bận tâm. Kẻ thù bây giờ anh phải đối diện, không phải những kẻ thuộc hạ của anh có thể
đối phó được, muốn an toàn, thì phải dựa vào bản thân mình.
- Trên thế giới này, tổng cộng có 10 viên hóa long đan, em ăn thì ăn,
không muốn cũng phải ăn! Nếu em còn phản kháng, thì anh sẽ đánh em ngất
xỉu rồi cho em ăn, cùng lắm thì giúp em đột phá!
- Nhưng… hì
hì, em phải nghĩ cho kỹ, sau khi em xỉu đi, anh làm chuyện gì với em thì em cũng không biết, em cũng biết con người anh thích làm việc gì nhất…
Dương Thần nói hiển nhiên là nói dối, nếu thật sự đánh xỉu Lâm Nhược
Khê, cô không có ý thức khống chế chân khí trong cơ thể, đột phá Tiên
Thiên sẽ tương đối nguy hiểm.
Thế nhưng, lần này Lâm Nhược
Khê lại tin, sợ Dương Thần sẽ đánh cô xỉu thiệt, không chỉ ăn đan dược,
còn mơ màng đưa bản thân lên giường.
Cô cũng có nỗi khổ trong lòng, cô cố gắng không để Dương Thần nhìn thấy tình trạng thực sự trong tim cô, muốn anh rời khỏi cuộc sống của cô, đã cố gắng kìm nén tình cảm chân thật của mình.
Nếu Dương Thần cưỡng ép cô lên giường,
chẳng may không khống chế được, tình cảm đến hồi mặn nồng, phối hợp với
anh, bị Dương Thần phát hiện bản thân không bài xích anh, vậy chẳng phải phí công diễn trò nãy giờ sao?
Vừa nghĩ đến ác mộng đó, Lâm Nhược Kê trăm vạn lần không muốn phơi bày nội tâm.
- Được… tôi ăn.
Lâm Nhược Khê cố gắng lộ ra một tia phẫn nộ, mắt ngấn lệ nói.
Chỉ có thể vượt qua lần này trước, lại nghĩ cách khiến Dương Thần từ bỏ.