Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 176: Chương 176: Anh vẫn là anh




Dương Thần lẳng lặng nhìn Lưu Minh Ngọc úp mặt xuống bàn khóc, ở trong các quán rượu ồn ào náo nhiệt, hình ảnh như vậy không hề lạ.

Trong đô thị cả trai lẫn gái chịu áp lực cuộc sống, đều đòi hỏi 1 cách xả stress.

Dương Thần có điều tò mò, Lưu Minh Ngọc làm sao mà khóc liên tục như vậy, đến khi khách của đối diện bàn đã thay 2 lượt, vẫn cứ ép mặt lên mặt bàn không ngồi dậy.

Tào Tuyết Cần nói “Đàn bà được tạo ra từ nước” quả không sai.

- Chị Minh Ngọc, khuya rồi, tôi đưa chị về nhà.

Dương Thần trưng cầu ý của Minh Ngọc, thật sự hắn cũng nên về nhà, vừa mới làm dịu quan hệ với Lâm Nhược Khê, dù sao vẫn không thể đột nhiên đi chơi qua đêm không về.

Cuối cùng Lưu Minh Ngọc ngẩng đầu lên, sưng đỏ cả 2 mắt, gắng gượng lơ mơ cười cười:

- Uống thêm 1 ly.

Nói xong Lưu Minh Ngọc tự rót cho mình 1 ly Chivas Regal, sau khi uống cạn 1 hơi loạng choạng đứng dậy, cầm bóp lên:

- Đi thôi!

Dương Thần nhìn thấy chai rượu trên bàn còn dư nửa chai, hay lắm, con gái 1 mình uống 3 chai rượu ngoại gần 40 độ cũng chưa ngã xuống, thảo nào là người thủ lĩnh của Ban quan hệ xã hội.

Tuy nhiên, Lưu Minh Ngọc đi trên đường rõ ràng có phần vất vả làm cho người ta lo lắng nếu không cẩn thận cả người giống như đóa kiều hoa ngã vẹo xuống.

- Để tôi đỡ chị.

Dương Thần nói chìa tay đỡ lấy cánh tay Lưu Minh Ngọc.

Lưu Minh Ngọc không từ chối cử chỉ thân mật này, sẵn tiện tìm chỗ dựa, thân mình nhẹ nhàng ngã vào trong lòng Dương Thần, nhắm mắt theo đuôi đi ra quán rượu.

Đi ra bên ngoài, gió đêm sau lập thu thổi vào người lạnh buốt, Lưu Minh Ngọc nắm chặt cổ áo mình, dưới sự dìu đỡ của Dương Thần bước lên xe.

Dương Thân ngồi vào buồng lái, hỏi:

- Chị Minh Ngọc, nhà chị ở đâu?

Luu Minh Ngọc nhìn mảng đèn trang trí màu đỏ xanh ngoài cửa sổ, thật lâu mới quay đầu lại. Trong bóng tối ánh mắt quay sang nhìn Dương Thần:

- Hiện giờ mấy giờ rồi?

- Mười một giờ tối.

Dương Thần nhìn lên màn hình trên đồng hồ điều khiển xe.

- Đừng đưa tôi về nhà, gần đây tìm 1 khách sạn, về như vậy, ba mẹ tôi sẽ lo lắng.

Lưu Minh Ngọc nói.

Lý do này thật sự không hợp lý, uống say bí tỉ, buổi tối không về nhà chẳng lẽ ba mẹ sẽ không lo lắng?

Dương Thần cũng không nói toẹt ra, đồng thời trong lòng hơi ngạc nhiên, gật đầu đồng ý.

Dương Thần tìm 1 khách sạn 4 sao gần nhất, tên cũng khá tao nhã “Khách sạn Phong Lâm’’.

Đậu xe xong, dìu Lưu Minh Ngọc vào đại sảnh, nhân viên phục vụ thấy Lưu Minh Ngọc bước đi lảo đảo trong lòng Dương Thần, vẻ mặt có chút hiểu ra, chuyện như vậy bọn họ gặp nhiều rồi, cũng không thấy lạ.

- Thưa ngài, muốn đặt phòng như thế nào?

Nữ tiếp tân đó hỏi.

Dương Thần suy nghĩ 1 chút, không ý kiến nhìn Lưu Minh Ngọc, nói:

- Phòng đơn được rồi, dành cho vị tiểu thư này.

Vài người phục vụ ở xung quanh trong bụng nghĩ, đúng là keo kiệt! Phải ngủ chung, còn hùng hồn mà chọn phòng rẻ tiền!

Nhưng dù sao cũng không thể nói thẳng là “nếu 2 người muốn làm chuyện ấy hãy chọn giường lớn’’ những câu nói tốt hơn, chỉ có thể cười tủm tỉm giao cho Dương Thần 1 phòng đơn.

Dương Thần dìu Lưu Minh Ngọc vào thang máy lên lầu, bước vào cái phòng đơn không gian chật hẹp.

Lúc này Luu Minh Ngọc cơn say đã đến lúc, càng mê mẩn thiêm thiếp, cả người gần như dựa hẳn vào người Dương Thần, dựa vào mới không bị ngã xuống.

Dương Thần ôm người con gái thân thể nặng trịch đẫy đà đặt lên trên giường, mở đèn trên đầu giường.

Dưới ánh đèn mờ mờ tối, đôi mắt Lưu Minh Ngọc lim dim, có vài phần say ngà ngà, miệng anh đào nhỏ đang hít thở, thở ra những mùi rượu pha lẫn với mùi cơ thể của phụ nữ thơm ngát, bởi vì tản nhiệt của cơ thể, Dương Thần có thể ngửi được mùi thơm nồng nàn của cơ thể, kích thích tố hormone làm cho người ta say mê.

Dương thần thấy Lưu Minh Ngọc không chịu ngủ, nghĩ vậy, giúp người giúp đến cùng, đến lúc này, để cho cô ấy nghỉ ngơi mới phải.

Vì vậy bước đến sau giường, giúp Lưu Minh Ngọc cởi đôi giày da gót thấp màu đen ra, Lưu Minh Ngọc mặc vớ quần màu da, đầu ngón chân mềm mại, đôi chân bóng láng không tì vết.

Đôi giày cởi ra bởi Dương Thần, đôi chân của Lưu Minh Ngọc co lại, rồi duỗi ra, lộ ra vài phần căng thẳng đáng yêu.

Dương Thần đắp chăn lên đến dưới ngực người Lưu Minh Ngọc, đứng thẳng người, nhìn vào 2 má của Lưu Minh Ngọc, lúc này đã ửng hồng, nghĩ đến tuy say nhưng Lưu Minh Ngọc vẫn có thể cảm nhận được tất cả những gì đang xảy ra.

- Chị Minh Ngọc, tôi về trước, nếu có cần gì hãy gọi điện cho tôi.

Nói xong quay người định rời khỏi.

- Dương Thần….

Lưu Minh Ngọc đột nhiên lên tiếng, yếu ớt nói:

- Đừng đi….. ở lại với tôi được không…. Chỉ đêm nay….

Dương Thân quay người lại, nghĩ tới Lưu Minh Ngọc muốn làm như vậy, ngay từ đầu cô ấy đòi thuê ở khách sạn, đã ý thức được hàm ý của việc này, nhưng thật sự nghe Lưu Minh Ngọc đề nghị việc này, Dương Thần vẫn có vài phần kinh ngạc.

Hình ảnh Lưu Minh Ngọc đối với hắn, vẫn như là chị hai trong văn phòng, đoang trang thùy mỵ, thỉnh thoảng lộ ra một chút kiêu mì trong người phụ nữ đã chín mùi, cô ấy khác với những người như Triệu Hồng Yến và Trương Thái, bình thường ăn mặc khá bảo thủ, ít nói chuyện, phần nhiều nghe những cô gái khác ríu ra ríu rít, cô ấy chỉ mỉm cười.

Không có nghĩa là Lưu Minh Ngọc thiếu mất sự hấp dẫn của người phụ nữ, ngược lại, tính tình như vậy càng làm cho đàn ông muốn chinh phục, muốn lột ra vẻ bề ngoài kín đáo của cô ấy.

Vì vậy, lúc Lưu Minh Ngọc đề nghị Dương Thần ở lại với cô ấy 1 đêm, Dương Thần rất kinh ngạc, cùng lúc có chút phấn khích.

Dương Thần không phải là Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết, với lại trời mới biết người con gái mà Liễu Hạ Huệ ôm trong lòng có đẹp như Lưu Minh Ngọc không, người con gái có sức quyến rũ này đề nghị ở cùng 1 đêm, trong lúc người ta đang trong tình trạng suy sụp, mà mình vẫn từ chối, đối với lập trường của mình và của cô ấy mà nói, đều là sự lựa chọn ngớ ngẩn và không hợp tình người.

Có những việc, giữa nam nữ trưởng thành vừa nhắc thì đã hiểu, đặc biệt là loại sự việc “hợp tác’’ này.

- Được rồi.

Dương Thần gật đầu:

- Vậy tôi đi tắm rửa trước.

Đôi má vốn đã ửng hồng của Lưu Minh Ngọc càng kiều diễm xinh đẹp, yếu ớt “ừ’’ 1 tiếng, quay đầu đi không nói gì nữa.

Dương Thần nhanh nhẹn cởi quần áo ra, chỉ mặc quần lót chạy vào phòng vệ sinh.

Không tới 5 phút, Dương Thần tắm xong đi ra, trên người quấn cái khăn trắng nửa người, ngồi trên cạnh chiếc giường duy nhất, nhìn Lưu Minh Ngọc cuộn mình giống như con mèo nhỏ cười hỏi:

- Sao không đi tắm?

Lưu Minh Ngọc hít sâu 1 cái, lặng lẽ ngồi dậy, dường như cơn say đã bớt:

- Cậu đợi 1 chút, tôi tắm hơi lâu.

Cái lâu của Lưu Minh Ngọc nói, Dương Thần vẫn đánh giá sai, liên tục suốt nửa tiếng đồng hồ, vẫn cứ ở trong vệ sinh.

Đang lúc Dương Thần đợi đến buồn ngủ, cảm xúc mãnh liệt suýt quay về lúc khởi điểm, cửa phòng tắm mở ra.

Lưu Minh Ngọc đang mặc bồ đồ ngủ rộng thùng thình do khách sạn chuẩn bị, tóc dài ướt rối bù bù, chậm rãi đi đến đầu giường, 2 tay căng thẳng không tự nhiên để trước ngực, bầu ngực được phóng khích bởi sự đè ép cực kỳ thẳng tắp,1 khuôn mặt trái xoan trắng mịn, ánh mắt quyến rũ ngượng như cây dương liễu, không dám nhìn thẳng vào Dương Thần.

Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, sự buồn ngủ mới vừa nổi lên lập tức biến mất, sững sờ 1 lúc.

Bình thường tuy Lưu Minh Ngọc đã quyến rũ, vóc dáng thướt tha, nhưng so với người trước mặt khắp cơ thể tỏa ra sự mùi mẫn ngọt ngào của trái đào mật, cũng còn sự chênh lệch không nhỏ!

Hơi thở của Dương Thần hơi nặng nề, lúc này không cần nói thêm lời gì nữa, hắn rất rõ chính mình nên làm gì, nhanh nhóng đứng dậy, ôm lấy Lưu Minh Ngọc trì trệ không dám lên giường.

Lưu Minh Ngọc kêu lên 1 tiếng, đôi môi nóng bỏng của Dương Thần liền chặn lại những tiếng rên rỉ tiếp theo của cô ấy.

Đóa hoa lạnh lẽo bị Dương Thần nắn bóp thành đủ loại hình dạng, 1 đầu lưỡi mạnh mẽ đang quện trong miệng Lưu Minh Ngọc, hai người đều như ngừng thở.

Lưu Minh Ngọc từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm nhận được nụ hôn thắm thiết mãnh liệt như vậy, đối với 1 người phụ nữ gần 30 tuổi mà nói, nụ hôn này xem như là muộn, đến nỗi Lưu Minh Ngọc vừa chạm, không dễ dàng cầm lòng buông ra được.

Mãi cho đến nhịp thở khó khăn, như thiếu oxy mà sắc mặt ửng hồng, Dương Thần mới buông ra, đôi môi mỏng manh của Lưu Minh Ngọc đã hơi sưng tấy, ánh mắt mê dại, rơi vào bên trong ái dục của sự mơ màng.

Đôi tay của Dương Thần không nhàn rỗi, sớm đã mở đai lưng áo ngủ của Luu Minh Ngọc ra, 1 bàn tay che phủ lên đỉnh khá vểnh của Lưu Minh Ngọc, cản nhận được tính đàn hồi và hoàn mỹ khiến cho Dương Thần ngạc nhiên thán phục của sự tạo hóa thần kỳ của chúa, vòng đo tuyệt nhiên không phải cái nhìn thường ngày có thể phán đoán được, Lưu Minh Ngọc hẳn là gò bó đôi của báu này, nói cách khác, chỉ duy nhất đôi tuyết lê này cũng đủ khiến cho đám đàn ông điên cuồng.

- Chị Minh Ngọc, chị rất đẹp!

Dương Thần nhịn không nổi khen ngợi ra tiếng.

Lưu Minh Ngọc nhắm 2 mắt, vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng trong trường hợp này nghe được sự khen ngợi của đàn ông, trong lòng phụ nữ luôn ngọt ngào thích thú.

Dương Thần quyến luyến không rời tay vỗ về từng nấc da thịt nõn nà của Lưu Minh Ngọc, đầu vùi sâu vào giữa 2 đồi, hơi thở thơm ngọt tràn đầy hương thơm ngọt ngào của cô ấy, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi gọi người muốn ngừng mà không được.

Nhiệt độ cơ thể của Lưu Minh Ngọc bắt đầu nóng lên, máu chảy nhanh, thở nặng nhọc, cơ thể giãy dụa khác thường, phía dưới bắt đầu ướt sũng, cảm giác hơi ngứa.

- Chị Minh Ngọc, chị thật sự muốn…..

Dương Thần kiềm không nổi lại hỏi, tuy biết rằng đã đến lúc này, hỏi những câu này hơi ngốc, nhưng người phụ nữ trước mắt không phải là người có thể tùy tiện quan hệ, cô ấy là đồng nghiệp, là bạn của mình, với sự trân trọng, hắn muốn nghe được câu trả lời trực tiếp nhất.

Đột nhiên, Lưu Minh Ngọc vươn cánh tay thon dài trắng nõn ra ôm lấy cổ của Dương Thần, ánh mắt mê hồn nói:

- Tôi đã phí rất nhiều tuổi xuân, tôi không thể đợi được nữa, anh là đàn ông người duy nhất không gạt bỏ tôi….tôi không cần anh phải có trách nhiệm với tôi, chỉ mong lúc tôi cần anh, có thể cho tôi 1 chỗ dựa trong lòng, tối nay tôi thuộc về anh, sang ngày mai, anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, được không?

Người ta đã nói vậy rồi mà Dương Thần vẫn còn từ chối thì đúng là quá ngu ngốc rồi.

Dương Thần nhanh chóng lột bỏ chiếc áo ngủ sớm đã bị lôi xộc xệch, sảng khoái tận hưởng mùi thơm cơ thể của Lưu Minh Ngọc, ép sát người hắn lên hai đùi trắng nõn nà, bắt đầu tấn công vào vùng “thảo nguyên” nhỏ.

Lưu Minh Ngọc nghiêng đầu úp qua vai Dương Thần, hai mắt khép hờ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Khi Dương Thần thâm nhập vào “cái động nhỏ” của Lưu Minh Ngọc, cô cuối cùng không chịu được phải hét nhỏ lên một tiếng:

- Á..

Dương Thần đang định dừng lại để Lưu Minh Ngọc kịp thích nghi thì Lưu Minh Ngọc lại giữ người Dương Thần lại:

- Đừng…cứ tiếp đi…

Nói rồi chủ động nhướn người lên, dùng sức ấn một cái, để cậu bé của Dương Thần tiến vào sâu hơn nữa.

Dương Thần thấy kích thích quá đỗi, hai mắt hắn bắt đầu có chút đỏ, trong người bùng lên một cảm giác mãnh liệt như muốn xả hết ra ngoài.

Khi Dương Thần buông Lưu Minh Ngọc ra cũng là lúc Lưu Minh Ngọc mệt lả, nhưng cô vẫn nở một nụ cười nhẹ như một đóa hoa e ấp, đồng thời trên chiếc giường chật hẹp còn lưu lại một vệt máu hồng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.