Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1395: Chương 1395: Bên phía ngã về




Nghe nói như thế, vú Vương bị dọa sốc, tuy lúc này rất tức giận Lâm Nhược Khê, nhưng Dương Thần muốn làm hại Lâm Nhược Khê, bà trăm ngàn lần không thể tiếp nhận!

- Ngàn vạn lần đừng! Cô gia! Tiểu thư không hiểu chuyện, cậu cũng không thể kích động! Lời này đều là lời nói tức giận mà thôi!

Vú Vương cũng không hiểu biết, Dương Thần giờ phút này đã vào bờ vực cực độ nguy hiểm!

Bởi vì tràn ngập buồn bã và nghi vấn và thất vọng đối với sự tuyệt tình của Lâm Nhược Khê, mà lại đau lòng tới cực điểm vì tiếng khóc của Lam Lam, hai người con gái có thể nói là quan trọng nhất trên thế giới này đối với hắn đều khiến hắn lao lực tiều tụy!

Một loại cảm xúc bất lực và bế tắc khi không thể tùy ý hô phong hoán vũ làm tâm linh của Dương Thần rơi vào hố sâu!

Giờ khắc này, sức mạnh của nội tâm là yếu ớt nhất, mà Hỗn Độn ở bên trong đan điền cũng đang thừa cơ hội lúc này, ý đồ tiến hành xâm nhập một phần nguyên thần của Dương Thần!

Như vậy, Dương Thần mới tức giận đánh vào mặt tư tưởng, miệng không chọn lời thậm chí còn nói muốn giết chết người phụ nữ trước mắt này!

Mục đích của Hỗn Độn cũng vô cùng rõ ràng, mãnh thú thông minh, nó hiểu rõ, nếu có thể kích thích Dương Thần để Dương Thần giết chết Lâm Nhược Khê, vậy không hề nghi ngờ gì nữa, tinh thần của Dương Thần sẽ hoàn toàn hỏng mất!

Đến lúc đó sẽ chiếm lấy thân thể Dương Thần, ngầm chiếm đoạt tu vi của hắn, không nói hồi phục thực lực chân chính, vậy cũng đủ đề lần thứ hai quật khởi hùng phong!

Sau khi Dương Thần ý thức được điểm này, cắn chặt răng, cổ họng phát ra âm thanh ma sát, hắn đã muốn khắc chế tới cực hạn rồi.

Đây không phải là phân cao thấp với Lâm Nhược Khê, mà là vận lộn với chính mình!

Lâm Nhược Khê cũng không rõ những chuyện đó, chỉ là nghe thấy ba chữ “Giết chết cô”, thân thể mềm mại sau khi run rẩy, cắn cắn môi đỏ mọng, sắc mặt không thay đổi cười lạnh nói:

- Anh nghĩ rằng tội sợ chết? Tôi sợ chết thì sẽ không ly hôn với anh.

- Cô…

Dương Thần vốn khốn khổ đến mức tận cùng, lại bị cô nói như thế. Lúc này không thể khống chế, tuy không đến mức hạ sát thủ, nhưng nhịn không được nghĩ muốn hung hăng tát cho cô một cái!

Cũng không chờ Dương Thần tiến lên, Lam Lam lại khóc gọi:

- Cha không được đánh mẹ! Không được đánh!!

Đại não Dương Thần gặp tiếng khóc này thì giống như một lễ rửa tội, tiếng nói của đứa trẻ như một phạm âm khiến Hỗn Độn trong cơ thể hắn bị áp chế xuống.

Tình cảm của người cha là mạnh mẽ không hiểu được, lòng Dương Thần nhất thời mềm nhũn xuống, nhìn con gái nước mắt lưng tròng hai mắt đẫm lệ, làm sao có thể thật sự đánh chứ.

Ít nhất, mình còn có con gái phải chăm sóc, tuyệt đối không thể để tên Hỗn Độn kia nuốt chính mình!

- Là Lam Lam không ngoan… Lam Lam không đến tìm mẹ nữa…

Bé mập khóc nức nở, xoa xoa nước mắt, lắp bắp quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê một cái, sau đó quay đi không nhìn lại nữa.

Lời này lại làm Dương Thần trăm mối cảm xúc ngổn ngang, xoa xoa gáy con gái, không nói lời nào.

Lâm Nhược Khê tay cầm túi, mất tự nhiên dùng sức nắm thật chặt, mặt vẫn không chút thay đổi nói:

- Nếu không có chuyện gì, tôi phải đi nghỉ ngơi, còn bề bộn nhiều việc.

Nói xong, cô quay người vội vã muốn đi.

- Chờ đã!

Dương Thần sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, vừa rồi phải ngăn chặn Hỗn Độn, lời còn chưa nói được.

- Nhược Khê, anh hỏi em, em rốt cuộc có phải là có điều gì khổ tâm không… Anh không tin em là người tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy. Nếu em có chỗ khổ sở nào, vì sao không thể nói với anh?

- Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn như vậy, chẳng lẽ em vẫn chưa tin vào năng lực của anh? Vợ chồng trong lúc khó khăn không phải là nên đồng tâm hiệp lực sao?

Dương Thần chờ đợi hỏi.

Vú Vương cũng vẫn nghĩ như vậy, cảm động mà mong chờ nhìn Lâm Nhược Khê, chờ câu trả lời của cô.

Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cười nhạo vài tiếng, giữa đôi mắt đẹp lộ ra vài phần khinh thường, liếc về phía Dương Thần.

- Anh không biết lời này của anh rất nực cười sao? Chỉ là giao ước của tôi và anh đã đến thời gian rồi, tôi liền làm chuyện mình muốn làm mà thôi.

- Anh không tin, thay đổi của em quá bất ngờ!

Dương Thần ánh mắt quắc sáng.

Lâm Nhược Khê hít một hơi, giữa con ngươi lộ ra màu sắc lạnh lẽo:

- Được, nếu như anh nhất định muốn tôi nói, vậy tôi sẽ nói thật cho anh biết…

Nói xong, Lâm Nhược Khê chỉ ngón tay về phía Lam Lam trong vòng tay Dương Thần.

- Có nó, thì không có tôi, muốn tôi, thì không có nó!

Dương Thần và vú Vương đồng thời ngây ra như phỗng, khó có thể tin, Lâm Nhược Khê vậy mà thật sự tàn nhẫn như vậy, muốn Dương Thần lựa chọn giữa cô và Lam Lam?

Dương Thần nắm chặt bàn tay Lam Lam, lắc đầu nói:

- Không thể, con bé là cốt nhục duy nhất Mười Bảy để lại cho anh, nó là con gái anh, anh sao có thể không cần nó.

- Vậy không phải xong rồi sao?

Lâm Nhược Khê mỉa mai cười nói:

- Tôi có thể không để bụng anh có bao nhiều tình nhân, bởi vì bọn họ đều không bằng tôi, tôi có tự tin này.

- Nhưng tôi không thể tiếp nhận, người phụ nữ đã chết kia có bất kỳ liên quan gì đến anh, bao gồm cả đứa bé cô ta sinh cho anh…

- Tôi vừa nghĩ tới, đứa bé này là cô ta sinh ra, liền cảm thấy nhìn thấy cô ta vẫn còn ở bên cạnh anh.

- Cho dù ngoài miệng anh luôn nói tôi không phải vật thay thế, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy anh thật dối trá.

- Tôi hiện tại nhìn thấy nó là cảm thấy nó là một loại vũ nhục với tôi! Đối với hôn nhân của chúng ta mà nói chính là truyện cười! Với tôi mà nói là thống khổ sâu nhất!

- Chỉ cần đứa bé này trên đời, anh vĩnh viễn không thể đặt người đàn bà kia vào nơi sâu nhất trong lòng, anh cũng không thể yêu tôi hơn cô ta! Bởi vì cô ta không chỉ là người anh yêu nhất, mà còn là người duy nhất lưu lại cốt nhục cho anh!

Dương Thần kinh ngạc nghe xong những lời này, đáy lòng bất đắc dĩ cảm thấy thất bại.

Mình thật sự có thể yêu Lâm Nhược Khê hơn Mười Bảy sao?

Cho dù mình thật sự có thể, nhưng làm sao để khiến cô ấy tin tưởng và nghe theo?

Mà đối với Lâm Nhược Khê mà nói, có lẽ mỗi một lần nhìn thấy Lam Lam chính là một loại tra tấn.

Dương Thần không rõ vì cái gì mà trở thành như vậy, chẳng lẽ mình nhận Lam Lam là sai sao? Không, con của mình, nhất định phải quang minh chính đại mà sống.

Dương Thần cúi đầu cười khổ,

- Xem ra là anh quá tham lam, em nói cũng đúng, anh cũng không rõ mình có thể yêu em hơn Mười Bảy không, nhưng anh tin rằng, mình không thể mất đi con gái mình.

- Anh biết là tốt.

Lâm Nhược Khê hờ hững nói, tựa hồ không muốn nói nhiều, lập tức quay vào trong nhà.

Vú Vương đau thương than dài một hơi, đi đến trước mặt Dương Thần,

- Cô gia, chuyện này… chẳng lẽ không còn cách khác sao?

Dương Thần ngẩng đầu cười nói:

- Vú Vương, tôi biết vú muốn tốt cho chúng tôi, nhưng vú cũng không cần quá đau lòng, cứ theo góc độ con gái Tình Nhi của vú để nói, không phải là nên vui mừng chút sao.

- Tôi sao có thể vô tâm vô phế như vậy! Tình Nhi cũng sẽ không cảm thấy hai người ly hôn là chuyện tốt!

Vú Vương không vui nói.

Mắt Dương Thần cũng lộ ra cương quyết,

- Nên buông ra rồi, tôi ở lại sẽ khiến cô ấy không vui, là không đúng, cô ấy ly hôn với tôi, quả thực ngay từ đầu đã quá nhiều biến số rồi.

Tựa như mọi người lúc học đi xe đạp, người dạy đã nhắc nhở, nếu ngã xuống thì phải chuyển hướng ngã về bên kia, chứ không phải là bên mà mình muốn.

- Việc tôi có thể làm bây giờ, chính là ngã về hướng chỗ ngoặt, chứ không phải khăng khăng cuốn vào.

- Nếu Nhược Khê có thể bỏ tôi như vậy, lựa chọn đứa trẻ và hồi ức trước kia thì sẽ khinh thường, sẽ không phục, nhưng tôi nhất định sẽ không nhìn thấy một màn kia.

- Bên người cô ấy gần như không có tri âm nào, nếu Nhược Khê tìm vú nói chuyện của chúng tôi. Bất luận nói cái gì, vú cũng phải thật sự cẩn thận nghe nhé.

- Nếu cô ấy khóc, vú nhớ đưa khăn tay cho cô ấy, đến khi khóc xong mới thôi, đừng lộ ra bất cứ thần sắc đồng tình nào. Cô ấy rất mạnh mẽ, không muốn bị người khác nhìn thấy mình yếu đuối, cho dù nhìn cô ấy có thể coi nhẹ như vậy.

- Nếu cô ấy mắng tôi, cho dù là mắng cái gì, đều để cô ấy mắng, hoặc là cùng cô ấy nói bậy, nói tôi không bằng cầm thú, tôi vô lại, không đứng đắn. Cái gì cũng có thể.

- Nếu hỏi tôi có nói cái gì không, vậy bà hãy nói với cô ấy, tôi rất xin lỗi, xin lỗi cô ấy rất nhiều…

Vú Vương nghe mà lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào lau nước mắt,

- Tiểu thư thật quá không hiểu chuyện, hai người ở cùng một chỗ, thích là được, nghĩ nhiều như vậy, thật không đáng!

- Người với người dù sao cũng không giống nhau.

Dương Thần nhún vai, lại muốn nói cái gì đó thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Bentley đang đi tới, hẳn là Mông Nguyệt đến tìm mình.

Dương Thần sau khi hí mắt thì giao Lam Lam lại cho vú Vương.

- Vú Vương, buổi tối tôi phải ra ngoài làm chút chuyện, mọi người đưa Lam Lam về giúp tôi, nói với Mẫn Quyên, Thiến Ny rằng có thể hôm nay tôi không quay về, để cô ấy đưa Lam Lam ra ngoài ăn cái gì đó.

Vú vương đồng ý, tiếp nhận cô bé đang buồn bực sầu não, một hồi đau lòng.

Lúc này, xe của Mông Nguyệt cũng đã đến bên cạnh Dương Thần, một thân lễ phục màu đỏ, áo khoác ngoài màu đen, cô gái tóc dài tao nhã tươi đẹp bắn ra bốn phía, quyến rũ như nước.

Vừa xuống xe, ánh mắt Mông Nguyệt liền đảo qua nước mắt trên mặt vú Vương và Lam Lam, nhìn nhìn vị trí của khu nhà cao cấp, sau khi hiện lên một dòng suy nghĩ thì bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp, thực tự nhiên dựa đầu vào ngực Dương Thần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.