Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 937: Chương 937: Bóng hồng




Tại tiền sảnh nhà Dương gia.

Một đám quan viên sau khi diễn trò xong đều nặng nề ra về, đương nhiên, nói hoa mỹ hơn thì là “ vì công việc bận rộn, nên lần sau lại ghé thăm”.

Hai tên đã tắt thở thì đều do cảnh vệ và trợ lí đưa đi.

Tuy rằng đều là quan chức nhà nước cấp cao, nhưng dù sao cũng không phải là những nhân vật thường xuyên lên truyền hình, đột nhiên qua đời thì chỉ có nội bộ phản ứng mạnh thôi, còn về phía dân chúng thì tùy tiện đưa ra một cái cớ nào đó là được.

Về người nhà của họ, nếu như không sợ chết thì có thể đến tìm Dương Thần.

Còn về phần Dương Thần, hắn chỉ cần căn dặn người hầu đã ghi lại toàn bộ sự việc, đem cái “bằng chứng thép” ấy thêm thắt vào một chút, để tránh những tư liệu quý báu ấy bị thất lạc.

Thực ra thì Dương Thần tin rằng sau ngày hôm nay, sẽ không còn tên không biết điều nào đến khiêu khích nữa.

Đặc biệt là tàn dư của nhà họ Tăng và nhà họ Lỗ. E rằng cho dù chúng có lòng nhưng lại không có gan.

Bọn người của Lưu Bính Huân sau khi xem xong màn kịch này, liền vây lấy Dương Thần tâng bốc.

- Cậu chủ Dương Thần quả là người dám nghĩ dám làm, lão Lưu tôi vô cùng khâm phục.

Lưu Bính Huân cười không ngừng nói.

Bọn họ vốn luôn ủng hộ Dương gia, tuy cách làm của Dương Thần có phần thô lỗ, nhưng lại không để lại dấu vết gì, bọn chúng đương nhiên không còn cách nghĩ nào khác, ngoài vui mừng.

Sau chuyện hôm nay, nếu như sau này có đụng phải người của phe phản đối, phe trung lập, thì bọn họ nghiễm nhiên là ở trên chúng một bậc rồi.

Dương Thần cũng không khách khí cười ha hả nói:

- Nếu đã khâm phục tôi, vậy cũng nên hiếu kính tôi gì chứ, gần đây ta bận chuẩn bị hôn lễ với bà xã, cũng tốn kém không ít. Các người nếu đã muốn tôi che chở cho thì cũng phải biết nên biểu hiện thế nào chứ?

Nói xong Dương Thần xoa xoa tay, ý tứ rất rõ ràng.

Mọi người thấy rất bối rối, chưa từng thấy qua ông chủ nào lại đi giật tiền một cách trắng trợn như vậy.

Lưu Bính Huân lại thoải mái cười nói:

- Nhất định, nhất định…Nhưng cậu chủ Dương Thần xin thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu thực sự sẽ giết sạch cả người nhà của hai tên cậu vừa mới giết sao?

Dương Thần hỏi vặn lại:

- Tại sao lại không giết?

- Hí

Mọi người như hít phải khí lạnh, cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

- Cậu Dương Thần…Chuyện này e là không ổn đâu. Như vậy không khác nào diệt môn, sẽ khiến cho xã hội bị chấn động và dẫn đến bạo động.

Một đại diện của gia tộc khuyên ngăn.

Dương Thần vẻ rối rắm:

- Nhưng tôi đã nói sẽ giết sạch cả nhà chúng, giờ lại không giết, như vậy rõ ràng tôi sẽ mất hết uy tín.

Uy tín? Uy tín chó má!

Mọi người nghĩ thầm, những lời này quả thực chỉ có ma quỷ mới có thể nói ra được.

Nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội với kẻ sát nhân điên cuồng vui buồn thất thường như hắn.

- Cậu Dương Thần không thể nghĩ như vậy được.

Lưu Bính Huân nói:

- Không giết sạch cả nhà của bọn chúng, như vậy sẽ thể hiện nhân cách cao quý của cậu, không thèm tính toán chi li với chúng, thể hiện cậu là người có tấm lòng bao dung độ lượng, vậy sẽ càng khiến tôi thấy kính phục hơn, không phải sao?

Mọi người vội gật đầu, đây chẳng phải chuyện đùa, với sức mạnh điên cuồng của Dương Thần, muốn đi giết đám đàn bà con nít kia thì ai có thể cản được chứ?

Dương Thần do dự một hồi lâu, cố ý tỏ vẻ kiên quyết, nói:

- Haizz! Được rồi, tôi sẽ tôn trọng lời khuyên giải của các người. Nói thế nào thì chúng ta cũng là người của Dương gia, tình nghĩa này, tôi cũng nên nghĩ tới chứ.

Những người có liên quan lúc ấy lập tức cảm thấy hồi hộp trong lòng, chỉ biết âm thầm cười khổ.

Hay rồi, hóa ra là bị lợi dụng.

Dương Thần đương nhiên sẽ không giết đám đàn bà trẻ em không có chút sức phản kháng kia, rồi để dẫn đến một trận phong ba bão táp. Chỉ là đến một quyết định như vậy, cũng phải kiếm chút lợi ích, thể hiện sự tôn trọng biết mấy những người đứng đầu trong dòng họ Dương này.

Tuy nhiên mọi người ở đây đều là người thông minh, trong lòng mình tự biết như vậy là được rồi, cũng không cần thiết phải nói rõ ra, cứ như vậy mà cho qua.

Sự việc đã được giải quyết một cách tốt đẹp, mọi người cũng đến lúc ra về, dù sao cũng là những người bận rộn việc công cả, không thể ở lại lâu.

Sau khi tiễn xong cả đám người ra về, Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, những kiểu xã giao như vậy không phải là sở trường của hắn.

Nhìn đồng hồ, cũng đã hơn hai giờ chiều rồi.

Dương Phá Quân vào phía sân sau, mãi không thấy trở lại. Trong lòng Dương Thần có chút không thoải mái, trong mắt ánh lên một tia khó hiểu, rồi nhanh chóng đi về phía sân sau.



Cùng lúc đó, đại học Yến Kinh đang trong kì nghỉ hè, vườn trường vắng bóng sinh viên qua lại.

Dưới những bóng cây rậm rạp, lại có mấy nữ sinh ăn mặc mát mẻ, ôm sách vở đi qua, nói nói cười cười tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Lúc này, một bóng hồng mặc chiếc váy liền đỏ bằng tơ lụa, để lộ chiếc rãnh trước ngực sâu hun hút, dáng vẻ yểu điệu thướt tha từ phía trong vườn trường đi lại.

Người đẹp này đeo một cặp kính râm, đầu đội mũ trắng có viền hoa vô cùng nữ tính, chân đi đôi dày cao gót đen bóng có đế làm bằng thủy tinh trong suốt, làn da trắng nõn nà.

Vẻ phong tình chín chắn, kết hợp với vẻ ngoài trẻ trung thực sự khó có thể đoán được tuổi của mỹ nhân này.

Cô đi qua phía sau thư viện của khoa thương mại, đi vào một phòng làm việc của sinh viên khoa thương mại nằm biệt lập.

Đây là nơi yên tĩnh mà sinh viên thường tới để học tập. Trong thời gian nghỉ này hầu như không có người lui tới.

Nhưng, ở gian phòng phía trong cùng trên tầng ba của khu vực này, một người thanh niên đang vùi đầu nghiên cứu sách vở, không ngừng ghi chép những thông tin gì đó, đúng là một trường hợp đặc biệt.

“Cốc. Cốc. Cốc”.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng nhíu mày, lúc này sao lại có người tới đây được? Thực sự khiến cho cậu ta thấy khó chịu và bực bội.

Ở đây nhiều phòng trống như vậy, cần gì cứ phải tới chỗ của mình chứ.

Nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn ra mở cửa.

Trong khoảnh khắc cửa vừa được mở ra, cậu sinh viên đứng phía trong cánh cửa, lập tức bị bóng hồng yểu điệu làm cho kích động, bất giác mở to hai mắt.

- Bà…Bà…

- Sao nào, tên tiểu tử què, là tôi đây, cậu cảm thấy kinh ngạc lắm sao?

Người phụ nữ mặc váy đỏ lấy chiếc mũ xuống, một mái tóc đen dài xõa ra, óng mượt, nhan sắc như thiếu nữ, không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng.

Nhưng những đường nét của cô ta thì vô cùng rõ ràng là---La Thúy San! Chính là người đã “chết”-La Thúy San.

Tiểu tử què cũng chính là Văn Thao, người mà Ninh Quang Diệu đã âm thầm đưa vào đại học Yến Kinh. Trong bụng cậu ta như có con sóng lớn đang cuộn trào, không lời nào có thể tả được.

Một người con gái chính mắt mình nhìn thấy đã chết, lại đang sống sờ sờ đứng ngay trước mắt mình, còn nói chuyện với mình.

Văn Thao nếu như không phải từng là tên ăn mày nhiều năm sống lưu lạc, lá gan cũng lớn, thì hẳn cậu ta đã không thể đứng vững được rồi.

La Thúy San bề ngoài trẻ hơn tuổi của mình, khiến vẻ đẹp của cô không gì có thể che lấp được, lại kết hợp với bộ váy đỏ, thì quả lực tỏa ra một mê lực chết người. Đặc biệt là khí chất đặc biệt của một người phụ nữ phong tình trưởng thành, thêm vào cơ thể trẻ trung mềm mại, thật sự khiến cho người ta phải động lòng.

Nhưng Văn Thao biết, người phụ nữ này chắc chắn có vấn đề!

La Thúy San chậm dãi đi vào phòng với vẻ thản nhiên, ném chiếc túi sách trên tay xuống, lười biếng vươn vai một cái.

Quay đầu, nhìn Văn Thao còn ở phía sau, mỉm cười duyên dáng nói:

- Tên ăn xin, sao còn đứng đơ ra đấy, lẽ nào nhìn thấy tôi, lại khiến cậu kích động đến độ nói không ra lời như vậy sao?

Văn Thao nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, mắt cậu ta ánh lên điều gì đó rất thâm thúy, khi quay mặt lại, thì đã thành bộ mặt hiền lành chất phác, có đôi chút kích động.

- Sao có thể là bà được…Tôi…Tôi luôn cho rằng bà đã…đã ra đi rồi.

Văn Thao nói giọng điệu kể lể than thở, dường như rất nghẹn ngào.

La Thúy San trong mắt để lộ ra chút thương hại, không chút do dự đưa đôi tay mềm mại chạm vào cổ Văn Thao.

Văn Thao theo bản năng dựa vào ngực La Thúy San, cả mặt như dán chặt tại bộ ngực căng tròn cao vút của La Thúy San.

- Xin lỗi, đã khiến cho cậu phải lo lắng rồi.

La Thúy San vỗ nhẹ lên tóc của Văn Thao.

- Tôi cũng suýt chút nữa là mất mạng rồi…Nhưng cũng may ông trời không tàn nhẫn như vậy, tôi vẫn còn sống…

Văn Thao run rẩy hỏi han:

- Cô…Cô rốt cục đã đi đâu? Tôi rất nhớ cô.

La Thúy San gương mặt ửng đỏ:

- Tôi cũng rất nhớ cậu…Cậu thật là, vừa mới gặp mặt đã nói những lời như vậy.

Dường như sau khi được tái sinh, với nhan sắc trẻ trung kia, La Thúy San cũng không ngại tiếp xúc với người thanh niên này nữa, trái lại còn chủ động hơn.

Hai chân của La Thúy San rất tự nhiên kẹp chặt lấy eo của Văn Thao, mái tóc chạm vào vành tai, nỉ non:

- Cậu còn sống thật là tốt. Tôi luôn nghĩ có lẽ cậu đã bị tên lòng lang dạ sói ấy giết hại rồi. Nhưng may mà cậu không sao, tôi biết mà, cậu thông minh như vậy nhất định có thể thoát được kiếp nạn này.

- Bây giờ thì tốt rồi, tôi trở về rồi, tôi cũng đã tìm được người có thể giúp tôi trả thù rồi…

- Trả thù? Ai?

Văn Thao hỏi một cách cẩn thận.

La Thúy San không trả lời mà chỉ bĩu môi, e thẹn nói:

- Cậu lâu như vậy mới gặp lại tôi, lẽ nào không thấy tôi đã trở nên rất xinh đẹp rồi hay sao?

Văn Thao vừa nhìn vừa cười tươi như hoa, nhìn người con gái trước mặt có thân hình thướt tha, nhưng trong lòng hẳn rất rõ cô ta căn bản đã hơn 40 tuổi rồi.

Cũng không hiểu là nhờ có phép thuật gì đã khiến cho cô ta lấy lại vẻ thanh xuân ấy.

Đè nén ác cảm trong lòng, Văn Thao biết, muốn giữ mạng, muốn bản thân được an toàn, thì chắc chắn không thể đắc tội với người phụ nữ này, càng không thể đắc tội với người đã cứu cô ta.

Cho nên, Văn Thao rất tự nhiên để lộ ra ánh mắt cháy bỏng, tay vuốt ve đôi chân của La Thúy San, lên cao…lên cao hơn nữa…

- Tôi muốn bà…

Văn Thao giọng khàn khàn nói.

La Thúy San đôi mắt quyến rũ như tơ:

- Cậu thật nóng vội…Nhưng cũng phải, lúc trước cậu cũng rất thô lỗ với tôi.

- Thực ra tôi có thể càng thô lỗ hơn nữa đấy!

Văn Thao vừa nói dứt câu, đã cắn mạnh vào đôi môi đỏ mọng của La Thúy San.

La Thúy San nhiệt tình đáp lại, hai lưỡi quấn quýt lấy nhau, tràn đầy hương vị ám muội.

La Thúy San thở gấp, mơ hồ nói:

- Tôi đã hiểu, người thực sự yêu thương trân trọng tôi chỉ có một mình cậu. Tôi sống sót, chính là vì muốn tới tìm cậu…Tiểu tử què, sau này tôi muốn làm người phụ nữ của cậu…

Văn Thao đầu vùi giữa bộ ngực căng tròn của La Thúy San, trong mắt lại lóe lên một tia ác độc, nhưng không hề để lộ ra ngoài.

Thô bạo ấn La Thúy San xuống bàn học, sau đó đè lên người cô.

Ngay tiếp đó, cả căn phòng vang lên những tiếng đầy phấn khích của người phụ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.