Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 964: Chương 964: Cảm thấy tin tưởng




Sáng sớm hôm sau, trên bầu trời những áng mây xốp trắng lững lờ trôi.

Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây, chiếu sáng khắp vùng Lonian, những chú chim chao lượn qua vịnh biển nhấp nhô những đợt sóng bạc đầu.

Ở chính giữa là một vùng đất bằng phẳng được phủ lên bằng một thảm cỏ xanh mượt.

Vào những ngày bình thường, nơi đây thường có những người dân địa phương đến chơi trò boomerang truyền thống, cũng có những người từ nơi khác thường đến đá bóng, ném đĩa, nơi này lúc nào cũng thường đông người lui tới tham gia các hoạt động thể thao.

Nhưng hôm nay, cả một thảm cỏ mênh mông hoàn toàn trống với đủ loại hoa rực rỡ tươi vui muôn sắc màu.

Những đóa hoa nhiệt đới rực rỡ được sắp xếp tỉ mỉ khắp các chỗ trên nền cỏ xanh, quây lại tạo thành rất nhiều các biểu tượng xinh xắn tượng trưng cho hạnh phúc trùng trùng.

Trong đó, một hàng hoa bách hợp trải dài hai bên một con đường thật dài dẫn thẳng đến sân khấu cao nhất ở chính trung tâm.

Trên sân khấu đã bày sẵn các loại thiết bị điện tử hiện đại, với đủ loại microphone và loa âm thanh, tất cả đều được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi.

Những người đang đi tới đi lui là người bản xứ và những người di cư bất hợp pháp, vì họ đã sinh sống cùng nhau nhiều năm nên đã không còn sự phân biệt gì nữa, tất cả mọi người ở đây đều là người quen cả.

Mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ, bận rộn bê xếp bàn ghế, sắp đặt các lẵng hoa tươi, cũng có người gánh đến đủ các loại rượu ngon dùng để đãi tiệc lúc tổ chức hôn lễ.

Một cô gái da trắng mặc đồ dạ hội đơn giản màu hồng, mái tóc dài lượn sóng màu hổ phách đang đứng chính giữa, tay cầm micro dùng đủ các thứ tiếng chỉ đạo mọi người có mặt sắp xếp các đồ ở vị trí thích hợp.

Toàn bộ việc tạo hình và sắp xếp tiệc cưới là do một tay cô chỉ huy dàn dựng.

Người này đương nhiên chính là Jane, cô vừa mới tới đây tối qua.

- Để những cái bàn kia dịch xa ra một chút, đừng có xếp sát như vậy, nhiều người cùng đi một lúc thì sẽ chật lắm…

… Các chị kia ngắt những bông hoa kia ra, để một ít để tung lên…

… Ở phía bắc kia, mang đến thêm ít rượu dừa nữa đi, đừng có mang toàn rượu vang thế, có người không uống được rượu vang đâu…

Phía trên có một người có thể điều khiển được toàn bộ, có đầu óc thẩm mỹ, lại tinh thông đủ loại ngôn ngữ nên dễ dàng khiến tất cả mọi người đều rất khâm phục nhất nhất nghe theo.

Bên cạnh Jane là một quý bà mặc đồ dạ tiệc màu đỏ, dáng người đẫy đà, vẻ mặt tươi cười đang chơi với một chú chuột lang không biết từ chỗ nào chạy đến.

Chuột lang còn được gọi là con bọ, ở đây không ít người đều nuôi loài này, vì loài vật này béo tròn mũm mĩm khiến ai cũng yêu, các cô bé thường thích nô đùa với mấy chú nhóc này.

Nhưng ngay lúc này quý bà lại giơ tay vuốt vuốt cái bụng tròn xoe của chú chuột, ngây ngô nói chuyện với nó.

- Mũm mĩm ơi, sao cái bụng của mi lại tròn thế, sáng nay ăn gì rồi? Sao cơ? Vẫn chưa ăn à? Thì ra là do di truyền hả... giống ngực và mông của Catherine sao...

... Sáng sớm Jane bé bỏng nhà ta đã kéo ta đến chỗ này rồi, người ta có hiểu gì về sắp xếp đám cưới đâu, cả đời chỉ cưới có một lần, cho dù là đám cưới hoàng gia cũng đâu có cần ta đến sắp xếp?

... Ôi... Nhưng lời của Jane bé bỏng thì ta làm sao có thể không nghe cơ chứ, thế là bữa sáng còn chưa kịp ăn, vậy mà đã phải đến đây rồi, nếu không thì Jane bé bỏng lại giận ta mất...

... Lần trước vì giới thiệu cho Jane bé bỏng một anh chàng mà suýt chút nữa Jane bé bỏng không thèm nhìn mặt bà mẹ này nữa... Mũm mĩm à, mi nói xem Catherine có phải rất đáng thương không?

... Cho dù Jane có vờ như không nghe thấy, nhưng những lời mà nữ vương điện hạ vừa mới nói vẫn khiến cô ấy sắp phải chạy cho thật nhanh!

- Catherine! Mẹ muốn ăn thì tự mình đi mà ăn! Rõ ràng muốn đi cùng với con đến cơ mà! Đừng có mà ở đó lầm rầm nữa!

Jane buông micro, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tức giận trách móc.

Chú chuột lang trên mặt đất bi dọa hốt hoảng, quay người lăn lông lốc chạy biến đi.

Catherine vội vàng đứng lên, nhăn nhó cười nói:

- Sao có thể như thế nhỉ, Jane bé bỏng của mẹ vẫn còn chưa ăn sáng cơ mà, Catherine đương nhiên cũng không thể ăn trước được...

- Con đã nói bao nhiêu lần rồi! Không được gọi cái tên đó!

Jane đã sắp điên lên rồi.

Cô không e ngại bất cứ điều gì có liên quan theo tư duy logic, cô sắp không thể chịu nổi bà mẹ cứ hoàn toàn không có tí logic nào này của mình!

Catherine ngượng ngùng dẩu môi:

- Nhưng người ta thích thế, như thế mới thân mật...

- Mẹ không thấy con đang bận lắm sao?

Jane bất lực nói:

- Coi như con cầu xin mẹ đấy! Con gọi mẹ là mẫu hậu mà vẫn không được sao... Bây giờ mẹ đi tìm anh họ Edward, bảo anh ý chơi cùng mẹ, đùng ở đây làm phiền con nữa!

Catherine bĩu môi:

- Cái gì... Rõ ràng là người đàn ông mình thích kết hôn với người phụ nữ khác, tại sao Jane bé bỏng lại cẩn thận sắp xếp thế này nhỉ...

Jane ngẩn người, bây giờ cô mới hiểu, mẹ mình là vì cảm thấy việc cô làm là không đáng.

Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, Jane có chút chấp nhận, mẹ cô luôn luôn dạo chơi ở giữa lý tính và khùng điên, không bao giờ có thể đoán biết được rốt cuộc là bà ấy đang nghĩ gì.

Cho dù cô có vắt óc suy nghĩ thì từ nhỏ đến giờ, kỳ thực cô chưa từng hiểu về người mẹ của mình.

- Người đàn ông đó là Dương Thần.

Jane cười hơi xót xa:

- Người đàn ông đã cho chúng ta được như ngày hôm nay... Làm sao có thể giống nhau được. Huống hồ, tối qua, anh ấy đích thân đến nhờ con sắp xếp mọi việc, làm sao con có có thể chối từ được.

Catherine đột nhiên chạy lên phía trước, áp tay lên khuôn mặt con gái, cúi đầu hôn lên trán.

- Con yêu, đến lúc tên Dương Thần xấu xa đó động phòng, có cần mẹ đến dụ dỗ không?

Jane không kìm nổi trừng mắt lên, người phụ nữ này không nói được mấy câu lại bắt đầu trở nên thiếu đứng đắn rồi.

Catherine giơ tay véo chỗ da thật mềm trên mặt Catherine:

- Mẹ đi đây, đổi sang mặc bộ quần áo bảo vệ thân thể một chút, dù Lâm Nhược Khê nhan sắc không thua kém con, nhưng cũng không thể nổi bật bằng vị khách quý như con đâu.

- Jane bé bỏng của mẹ thật là, muốn uống sữa mẹ thì cứ nói thẳng ra, sao phải xoa bóp... Là mẹ nói khi con còn nhỏ mới uống chút sữa đã no rồi, hóa ra là vẫn uống chưa đủ...

- Mẹ im đi! Đi ra chỗ khác!

Jane suýt chút nữa tức phát khóc.

- Được rồi được rồi... Mẹ đi đây, đi đây!

Catherine kéo thấp cổ áo xuống, tặng cô một nụ hôn gió rồi mới tung tăng chạy đi tìm người hầu để thay quần áo.

Nhìn thấy bà mẫu hậu lắm chuyện cuối cùng cũng đã đi rồi, Jane mới đau đầu xoa huyệt thái dương, cầm lấy micro tiếp tục chỉ huy mọi việc.

Một tiếng sau, đã sắp đến giờ trưa, toàn bộ hội trường cuối cùng cũng đã được bài trí theo phong cách đám cưới hoàng gia.

Bố cục được sắp xếp đầy vẻ cao lộng lẫy quyền quý, nhưng lại không mất đi phong cách tự nhiên, nếu như nhìn từ trên cao xuống thì chẳng khác nào môt nơi phong cảnh vô cùng tuyệt mỹ.

Tiếp theo, Ron với vai trò là người điều khiển chương trình lễ cưới, đứng trên sân khấu tuyên bố lễ cưới chính thức bắt đầu.

Vì lần này chủ nhân thực sự của buổi lễ cũng là người đảm bảo sự bình yên cho mảnh đất này, là hôn lễ của Dương Thần, vậy nên hơn hai nghìn người, ngoại trừ đội tuần tra bên ngoài đều đã đến đây.

Trong phút chốc, cả rừng người rộng lớn bỗng nổi lên những tiếng ồn ào.

Ngồi dọc theo hàng bách hợp, phía trước con đường trải thảm đỏ là những người gần gũi nhất với Dương Thần: Quách Tuyết Hoa, Solon và Macedonia.

Catheline đã thay sang bộ váy màu hồng nhạt khá thanh lịch, dường như để cho hai mẹ con phối hợp hài hòa, xem ra cũng khá nhanh trí.

Phía sau Solon và Macedonia là những nhân vật tiêu biểu của tất cả các tổ chức quan trọng như ZERO và Hải Ưng, phía sau Edward là các đại biểu trùm tài chính và quý tộc quan trọng đã quy thuận Dương Thần.

Những người này vốn nếu không phải hung hãn dũng mãnh thì cũng oai phong ngạo mạn, nhưng hôm nay khi ngồi tại buổi hôn lễ tất cả lại đều nghiêm trang ngồi ngay ngắn.

Chỉ vì người chủ nhân của buổi hôn lễ này chính là người giúp bọn họ có thể tiếp tục ngạo mạn ở bên ngoài.

Ron nhìn thấy các chỗ ngồi trước mắt đều đã có người ngồi thì hài lòng gật đầu nói vào micro:

- Bây giờ xin tất cả mọi người chú ý, thể theo yêu cầu của Minh Vương các hạ, ngài muốn đích thân lên sân khấu chủ trì hôn lễ...

Nói xong, Ron vỗ tay rồi từ từ lùi ra phía sau.

Tất cả mọi người có mặt đều thấy hơi bực mình, đây là ý gì? Muốn tự mình chủ trì ư?

Khiến người ta càng thấy khó hiểu là chẳng thấy Dương Thần ở đâu cả.

Không biết ai đó bỗng hét lên một tiếng:

- Mau nhìn phía trên kìa!

Tiếng hét này khiến tất cả những người dân tham gia buổi lễ đều ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn lên tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Họ chỉ nhìn thấy Dương Thần mặc bộ vest trắng được là cẩn thận, thắt chiếc nơ màu đỏ, mái tóc vuốt keo bóng láng, tinh thần sáng láng, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lại còn “ từ trên trời bay xuống”!

Nhưng, người này không phải nhảy dù, cũng không phải rơi từ chỗ cao nào xuống cả.

Bên hông của Dương Thần thắt một sợi dây màu đỏ, phía trên sợi dây được thắt lại hình trái tim có gắn một quả bóng bay lớn in chữ “LOVE”!

Chỉ có điều, vì lực của quả bóng bay nhỏ bé hơn nhiều so với trọng lượng của cơ thể, Dương Thần nhẹ nhàng bay lơ lửng phía trên sân khấu.

Điều khiến mọi người càng kinh ngạc hơn nữa là Dương Thần còn vẫy tay 3600 chào mọi người, vô cùng vui vẻ.

Người này nhìn quả thực rất ngốc nghếch, cách xuất hiện cũng thật kỳ lạ, tất cả thu hút sự chú ý của mọi người tham dự.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Catherine nói với Jane đang ngồi ngay bên cạnh mình:

- Jane bé bỏng, mẹ cảm thấy rất vui, cuối cùng thì tên quái nhân này cũng kết hôn rồi, không phải là cùng với con...

Lúc này Jane không phải bác lại vì cô còn đang đồng cảm với cô dâu Lâm Nhược Khê.

Quasch Tuyết Hoa lại sờ tay lên mặt mình, miệng lẩm bẩm:

- Coi như không nhìn thấy gì... Coi như không thấy gì...

Tất cả phản ứng của tất cả mọi người ngồi dưới Dương Thần đều coi như đều là đang ngưỡng mộ mình.

Sau khi thả quả bóng bay đeo bên hông lên trời, Dương Thần nhẹ nhàng hạ cánh xuống sân khấu, nhìn về phía những vị khách đã tham gia buổi lễ, tiến đến phía trước micro.

Câu nói mở màn, Dương Thần nói thật rành rọt từng chữ một:

- Đầu tiên, tôi xin được cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các vị ngồi đây!

... Ánh mắt của mọi người tôi đều có thể cảm nhận được, mọi người đều đang có những suy nghĩ huyền hoặc, dường như cách xuất hiện của tôi có điều gì đó bí ẩn...

Cả hội trường đều yên lặng như tờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.