Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1352: Chương 1352: Căn bản nhìn không thấy




Loại hành động trong sân bay này vượt qua quốc gia, thậm chí vượt qua nụ hôn lãng mạn nước Pháp, vốn giống như một bức họa của quốc dân.

Chỉ tiếc, nam nữ diễn viên đều không biết, phía sau hai người có hai người phụ nữ và một đứa bé vừa vặn đi tới.

Khi thân ảnh của Jane hiện ra từ trong đám người, kỳ thật Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm cũng phát hiện, lập tức biết được dụng ý Dương Thần đến đây.

Nhưng Jane cũng không phát hiện ra hai người, bởi vì trong mắt cô ngoại trừ Dương Thần thì không thể nhét thêm người khác vào.

Đây vốn không có gì, nhưng thời điểm Dương Thần và Jane cùng nhau thân mật, tràn ngập không khí tình yêu, hai tay Dương Thần còn ở phía sau cô tàn sát bừa bãi…

Lâm Nhược Khê cơ hồ trong nháy mắt dùng lực áp chế cái đầu nhỏ của Lam Lam sát vào mặt mình, không cho đứa nhỏ nhìn thấy tất cả chuyện này.

Sắc mặt cô từ lúc đầu là trắng bệch, đến cuối cùng là u ám, âm trầm đáng sợ, đáng sợ khiến cho Tuệ Lâm ở bên cạnh đều kinh ngạc, lo âu.

Tuệ Lâm cũng nhịn không được mà trách Dương Thần, Dương Thần vì cái gì chậm chạm như vậy, đến bây giờ cũng không phát hiện ra chuyện hai cô ở phía sau, chẳng lẽ là cố ý muốn Lâm Nhược Khê tức điên sao?

Theo Tuệ Lâm biết, Jane hẳn là chưa phát sinh quan hệ gì với Dương Thần mới đúng, làm thế nào đột nhiên biến thành như vậy?

Lòng Tuệ Lâm cũng chua lên, cũng ghen, nhưng so sánh với tất cả, Tuệ Lâm càng lo lắng Lâm Nhược Khê bên cạnh sẽ phẫn nộ như nào.

Cho dù Tuệ Lâm không quen Jane, nhưng cũng biết đặc thù tính cách của người phụ nữ này.

Cô chính là người quen cũ đã quen với Dương Thần từ tám, chín năm về trước khi còn ở nước ngoài. Luận về tư sắc đều không thua kém tuyệt đại giai nhân Lâm Nhược Khê bao nhiêu.

Luận thân phận, lại là công chúa xứ Wales cao phí vạn ngàn lần sủng ái, cho dù nói thẳng là Nữ hoàng tương lai cũng không quá đáng!

Người phụ nữ như vậy, lực sát thương hơn nhiều so với các cô gái ở Trung Hải, cho dù Lâm Nhược Khê có tự tin như nào cũng không thể hoàn toàn tin tưởng đối mặt với Jane.

Lại càng không cần nói, trí tuệ siêu tuyệt cùng tài hoa trong các phương diện kinh tế của Jane, dường như thời đại Lâm Nhược Khê khai sáng Ngọc Lôi đã rất giỏi rồi, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Jane!

Có những người đã được định sẵn từ lúc xuất thân là đứng ở vị trí người bình thường cả đời không thể nhìn đến.

Dường như đã xem đến băng trùy đâm vào trái tim rồi, Lâm Nhược Khê xoay người, nói với Tuệ Lâm:

- Đi, chúng ta về.

Tuệ Lâm sau cùng còn liếc mắt nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt kia, trong lòng quặn đau, nhưng cũng đành phải yên lặng rời khỏi.

Khi ra đến cửa chính, Lâm Nhược Khê vẫn cảm giác mình giống như nằm mơ.

Mãi đến khi gió đêm đông lạnh thổi qua, làm nước mắt trên mặt biến thành lạnh lẽo, Lâm Nhược Khê mới bừng tỉnh!

Thực tàn nhẫn, nhưng đây đều là sự thật!

- Mẹ…

Lam Lam dường như cũng nhận thấy không ổn, yếu ớt hỏi:

- Dì đang gần gũi với cha là ai? Cũng là một người dì sao…

Lâm Nhược Khê lạnh giọng nói:

- Đấy không phải cha con…

- Chính là cha…

- Mẹ nói không phải! Không nghe mẹ nữa sao?

Giọng điệu Lâm Nhược Khê nặng thêm.

Lam Lam ủy khuất ngậm miệng, đành phải ngoan ngoãn không nói lời này, nhưng trong đôi mắt to hiển nhiên vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Chờ sau khi lên xe, Lâm Nhược Khê không lên tiếng lái xe thẳng tới đại viện Lâm gia.

Dọc trên đường đi, Tuệ Lâm nghĩ trước nghĩ sau, vô cùng không yên, nếu để Lâm Nhược Khê biết, ngay cả mình cũng không thể nhịn được xúc động trong lòng, đi tới cùng Dương Thần, vậy sẽ là đả kích như nào.

Ít nhất, Tuệ Lâm không đành lòng trong giờ phút quan trọng, khiến Lâm Nhược Khê tâm tình đã rét vì tuyết lại giá vì sương, nghịch thiên đấu thánh.

Hạ quyết tâm để Dương Thần giữ bí mật tuyệt đối, Tuệ Lâm thiện ý khuyên giải an ủi nói:

- Chị, có lẽ chỉ là công chúa Jane đặc biệt nhiệt tình thôi, hơn nữa cô ấy cũng không thể luôn ở Hoa Hạ…

- Em không cần phải giải thích gì, chị đã nhìn đủ rồi, đức hạnh anh ấy là cái dạng gì chị rõ ràng nhất, mắt chị còn chưa mù.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.

Tuệ Lâm nhấp môi mỏng, biết nói cái gì nữa cũng vô dụng, chỉ đành yếu ớt thở dài.

Lâm Nhược Khê liếc mắt nhìn cô một cái, thấp giọng nói:

- Em không cần phân tâm vì chị, em chỉ cần làm tốt công tác của mình là được, có thể thành công quay lại mà nói, chính là chuyện vui vẻ nhất gần đây của chị.

Tuệ Lâm trong lòng cười khổ, đây không chỉ là chuyện của chị, cũng là chuyện của em mà…

Lúc trở lại Lâm gia, ngoài lão bộc áo xám đang chờ, Vân Miểu cũng không ở nhà, Vân Miểu hai ngày này vì chuyện Vạn Yêu Giới cũng chạy đến bận rộn ở tổng bộ Viêm Hoàng thiết lữ.

Sau khi cất hành lý, chuẩn bị một chút, Tuệ Lâm đi theo Lâm Nhược Khê đến công ty giải trí Ngọc Lôi.

Mà sau lúc ấy, Dương Thần sau khi đón Jane, mang theo người phụ nữ này lên xe đi tới Sở nghiên cứu Đại học y khoa Yến Kinh, đó cũng là một trong những trung tâm nghiên cứu chữa bệnh đứng đầu Hoa Hạ.

Jane tuy rất hưng phấn khi nhìn thấy người đàn ông này, tươi cười ngọt ngào, nhưng cũng không bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, cô quan tâm nhất vẫn là trạng thái thân thể Dương Thần.

Trên xe, Dương Thần đã kể lại một lần tình hình mình và Hỗn Độn giằng co trong cơ thể, Jane bây giờ đã bắt đầu tu luyện, đã hiểu hơn lúc trước rất nhiều.

Đối với trạng thái đó của Dương Thần, Jane nhất thời cũng không rõ ràng, chỉ có thể quyết định làm kiểm tra toàn bộ một lần trước, sau đó mới phân tích tìm biện pháp.

Dương Thần cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao dựa vào phương pháp khoa học kỹ thuật tựa hồ cũng không rất có thể chế phục được Hỗn Độn, nhưng có hy vọng luôn tốt hơn không có hy vọng.

Đi vào Sở nghiên cứu Đại học y khoa vắng vẻ, Dương Thần nhìn bốn góc hỏi:

- Tiểu Jane, em tới Yến Kinh tính ở đây sao?

Jane đương nhiên nói:

- Đúng vậy, tất cả Sở trưởng ở đây đã đồng ý để em tùy ý sử dụng các dụng cụ, em làm nghiên cứu quen rồi, đến khách sạn linh tinh ngược lại không có hứng thú.

- Viện trưởng Từ kia không phải lại là học sinh của em chứ.

Dương Thần cười hỏi.

Jane cười khanh khách nói:

- Không phải, ông ấy đều hơn tám mươi tuổi rồi, chẳng qua em đồng ý sau khi mượn dùng xong nơi này, sẽ miễn phí chuyển ngược phương pháp pha chế thuốc điều trị bệnh gan cho Sở nghiên cứu bọn họ, cho nên ông ấy liền vui vẻ đồng ý. Dù sao đối với loại pha chế có lợi nhiều, tùy tiện tặng một hai cái không sao cả.

- Nói như vậy, anh mời em đến Hoa Hạ một chuyện, vì còn cống nhiến cho nghiên cứu chữa bệnh Hoa Hạ?

Dương Thần trêu ghẹo cười nói.

Jane trừng mắt bắn mị lực ra bốn phía,

- Nếu anh yêu Dương Thần muốn, em cái gì cũng có thể cống hiến ra, ai bảo tất cả của em đều là của anh.

Dương Thần nuốt nước bọt, thầm nghĩ mỹ nữ hôm nay hoàn toàn buông thả, lực hấp dẫn thật không thể đỡ được, nếu không phải suy nghĩ sử nữ có trợ giúp đối với tu luyện của cô, thật hận không thể đem chuyện làm ở Yến Kinh rồi.

Thời điểm đi vào bên trong tòa nhà Sở nghiên cứu, viện trưởng một thân mặc áo dài trắng đã mang theo vài trợ thủ tâm phúc nghênh đón, dù sao cũng là buổi tối, Jane lại muốn thanh tĩnh, Sở nghiên cứu rất không dám gióng trống khua chiêng làm chuyện nghênh đón gì.

Jane nhìn như lễ phép lại cực kỳ bá đạo đuổi những người này đi, chỉ để lại Viện trưởng Từ dẫn đường, cùng Dương Thần đi tới nơi có các thiết bị kiểm tra đo lường.

Chờ sau khi quen thuộc, Jane nói lời chia tay với Viện tưởng Từ, trước lúc chia tay thuận tay bàn giao tờ giấy đã đánh máy, Viện trưởng Từ nhìn qua loa, nhưng lại như lấy được vật quý báu, hưng phấn cười rời đi.

Dương Thần cảm khái, không khỏi nhớ tới các chính trị gia từng nói một câu: “Kiến thức là sức mạnh.”

Jane lại không nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ như vậy, vừa tiến vào trạng thái công tác, cô rốt cuộc không còn nửa phần bộ dáng nghịch ngợm, bắt đầu tận lực điều chỉnh các loại dụng cụ, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ làm cho người ta phá lệ mê say.

Dương Thần cũng không giúp được gì, đành phải kiên nhẫn chờ gần một giờ mới được Jane cho phép, bắt đầu tiến hành từng mục kiểm tra đo lường.

Mãi đến khi sắp hừng đông, cuộc kiểm tra đo lường mới chấm dứt, Jane còn cần thời gian phân tích kết quả, liền để Dương Thần đi về trước, cô còn định ở lại trong Sở nghiên cứu này.

Dương Thần hôn xuống trán cô, những lời cảm ơn này nọ cũng không nói nhiều, tất cả đều không trong lời nói.

Khi lái xe trở lại đại viện Dương gia, Dương Thần cũng nhìn thấy, xe của Lâm Nhược Khê vừa vặn từ bên ngoài trở về.

Sau khi xuống xe, cô từ chỗ ngồi phía sau bế ra bé mập đang ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ đánh thức con gái.

Dương Thần nhớ ra, cô hẳn là đi xử lý chuyện Tuệ Lâm làm việc lại, chỉ là buồn bực sao lại mang theo Lam Lam đi, nhưng đây đều là thứ yếu, nghĩ tới mai đã là lễ mừng năm mới, coi như cho rằng năm sau sẽ có lộc, tựa hồ cũng nên mua cho vợ con hai bộ đồ mới, vì thế cười đi lên trước nói:

- Vợ à, sáng ngày mai hay là…

Lời Dương Thần còn chưa nói xong, Lâm Nhược Khê trực tiếp ôm con gái đi qua hắn, vẻ mặt hờ hững, giống như Dương Thần là không khí, căn bản nhìn không thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.