Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 213: Chương 213: Cấp đại tông sư




Sau khi Vân Miểu nói ra câu nói kia, dù là Dương Thần, Tuệ Lâm hay Lâm Chí Quốc, trong đầu ba người rền vang một tiếng, hoàn toàn mù mờ.

Không khí trong lều quân nhất thời ở trạng thái ngưng đọng, không ai nói gì.

Một lúc lâu sau, Dương Thần trước tiên tỉnh táo lại, sờ trán, dường như thật lòng nói:

- Sư thái, kỳ thật không cần nói giỡn như vậy, chúng tôi không hề buồn cười.

Vẻ mặt Vân Miểu nghiêm túc nói:

- Ngươi xem ta giống đang nói giỡn sao?

- Vân Nhi, Dương Thần và Nhược Khê đã kết hôn, ta đã nói với bà rồi.

Lâm Chí Quốc nói.

Vân Miểu cười như không cười, nói:

- Kết hôn thì sao, chỉ có một tờ giấy thôi, bọn họ ở cùng nhau, đơn giản vì con bé nghe theo lời bà nội nó, vâng theo quy củ Lâm gia, mới có chuyện trâu bắt chó đi cày như hôn nhân của bọn họ, căn bản không có dựa trên cơ sở tình cảm.

Hai má lúm đồng tiền của Tuệ Lâm đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Dương Thần, lại cầu xin Vân Miểu sư thái:

- Bà nội, người sao có thể nói như vậy, hắn đã kết hôn, con làm sao có thể cùng hắn kết hôn, hơn nữa con và hắn mới gặp mặt lần đầu tiên, người nói Dương Thần và vợ hắn không dựa trên cơ sở tình cảm, thì con và hắn cũng không giống như vậy sao? Thậm chí con hiện tại còn xa hơn tình cảm vợ hắn.

Nghe được lời Tuệ Lâm, Vân Miểu lại ngoài ý muốn cao hứng mỉm cười, hướng Dương Thần hỏi:

- Nghe được chưa, Tuệ Lâm nói, nó với ngươi lần đầu tiên gặp mặt, vẫn chưa có cảm tình.

Dương Thần không hiểu có ý tứ gì, đành phải gật đầu.

- Ngươi không hiểu?

Vân Miểu không hài lòng hỏi.

Dương Thần cười khổ:

- Vậy ta có thể hiểu cái gì?

- Xem ra ngươi đúng là không hiểu tâm tư con gái, Tuệ Lâm chưa nói không thích ngươi, chỉ mới nói lần đầu tiên gặp mặt, tình cảm không đủ sâu sắc, điều đó cho thấy, trong lòng con bé còn muốn sau này gặp mặt nhiều hơn, để phát triển mọi việc.

Vân Miểu sư thái giải thích.

Đừng nói Dương Thần, ngay cả Tuệ Lâm cũng trợn tròn mắt, một câu cự tuyệt nhẹ nhàng, bị Vân Miểu sư thái nói lại, trực tiếp trở thành tín hiệu tiếng lòng hết sức mờ ám.

- Bà nội, không phải như thế....

Tuệ Lâm sắp muốn khóc.

Sắc mặt Lâm Chí Quốc cũng khó coi:

- Vân Nhi, bà sao lại làm thế? Nhược Khê cùng Tuệ Lâm tuy rằng khác cha khác mẹ, nhưng đều là cháu gái của ta, bọn họ có quan hệ huyết thống chị em, bà muốn cho các cháu vì một người đàn ông mà suốt đời đối lập sao?

- Đúng vậy.

Ánh mắt Vân Miểu sư thái sáng ngời nhìn Lâm Chí Quốc, hàm ý tức giận nói:

- Năm đó ta chính là mắt mù, nhìn lầm ông, mới khiến cốt nhục ta sinh ra và con dâu chết trận ở nước ngoài, xương cốt không còn, nếu không phải ta mang Tuệ Lâm bên người, hiện giờ làm sao nó còn yên lành đứng trước mặt ta? Có khi đã sớm bị ông phái tới một nơi quỷ quái, ta không thể để Tuệ Lâm dẫm vào vết xe đổ của bố mẹ nó, giờ Tống sư huynh có linh thiêng, để Dương Thần xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ không đem hạnh phúc cháu gái chắp tay tặng cho cháu gái người phụ nữ kia.

Lâm Chí Quốc đau khổ thở dài:

- Là ta sai, một tay ta tạo nên nghiệt chướng, ông trời đây là báo ứng ta sao...

Tuệ Lâm nghe Vân Miểu sư thái và Lâm Chí Quốc lời qua tiếng lại, lộ vẻ khiếp sợ, lập tức cầm ống tay áo của Vân Miểu sư thái, khóc nức nở nói:

- Bà nội... Người.... Người nói cha mẹ con... Bọn họ.... Bọn họ phải....

Vân Miểu yêu thương vuốt ve khuôn mặt Tuệ Lâm, lau nước mắt khóe mi lau đi:

- Tuệ Lâm, bà nội không nói cho con, là sợ con trong lòng không chịu nổi, nhưng hôm nay, chuyện này ta không thể giấu diếm nữa, con những năm qua nên biết quá khứ của mình, hướng tới cuộc sống tương lai, bà nội sẽ đem chân tướng mọi chuyện, ngay trước mặt con và Dương Thần, cũng cho con thấy rõ, người con gọi là “ông nội”, là cái dạng gì?

Nói xong, Vân Miểu lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chí Quốc, bắt đầu kể lại chuyện cũ....

Hơn bốn mươi năm trước, Vân Miểu và Tống Thiên Hành là hai vị truyền nhân ưu tú của môn phái Thục Sơn, còn Lâm Chí Quốc là lãnh đạo quân đội, người có công lớn khai quốc, hào kiệt của Lâm gia.

Ba người sau khi tiến vào Viêm Hoàng Thiết Lữ, qua rất nhiều tuyển chọn, trở thành những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong đội Long Tổ, mà lúc đó qua nhiều nhiệm vụ, Vân Miểu đã thích Lâm Chí Quốc.

Tuy nhiên Tống Thiên Hành vẫn luôn thầm quan tâm ái mộ Vân Miểu, bị tình cảm dày vò, nhưng sự trân trọng đối với chiến hữu và sư muộn, y chỉ có thể im lặng chúc phúc.

Vì Vân Miểu xuất thân từ danh môn, nên trưởng bối Lâm gia đều ủng hộ cô và Lâm Chí Quốc quen nhau, dung mạo Vân Miểu lại xinh đẹp muôn phần, cùng trải qua nhiều thời khắc sinh tử, quan hệ hai người phát triển rất nhanh.

Nhưng một lần, Lâm Chí Quốc tham gia một nhiệm vụ ở nước Pháp bị mai phục, trọng thương, chốn chạy tới nhà trọ của một nữ lưu học sinh.

Mà nữ lưu học sinh kia, cùng Vân Miểu là phụ nữ của hai thế giới khác nhau, tuy nhiên có một điểm giống nhau, là đều rất xinh đẹp.

Nữ lưu học sinh cất giấu và giúp đỡ Lâm Chí Quốc trong một tháng, khiến Lâm Chí Quốc không thể quên cô, thậm chí y quyết định, sau khi trở về nước, sẽ nói với trưởng bối Lâm gia là muốn kết hôn với nữ lưu học sinh kia.

Nhưng sự việc không như người ta mong muốn, hoàn cảnh gia đình nữ lưu học sinh kia chỉ là gia đình thương nhân bình thường, thậm chí ông nội cô ta còn là kẻ phản động.

Người phụ nữ như vậy, đối với Lâm gia huyết thống cao quý, có công lớn khai quốc mà nói là hoàn toàn không thể chấp nhận.

Người thừa kế của Lâm gia, thậm chí là vị trí người lãnh đạo tương lai của Viêm Hoàng Thiết Lữ thật sự rất hấp dẫn, và nếu lựa chọn người phụ nữ kia, phải rời khỏi Lâm gia. Lâm Chí Quốc u ám ở giữa lựa chọn, lựa chọn điều thứ nhất.

Cuối cùng Lâm Chí Quốc cưới Vân Miểu nhưng lòng của y vẫn hướng về nữ lưu học sinh kia, thậm chí sau khi kết hôn còn nhiều lần đi tới Trung Hải hẹn hò cô ta.

Điều đó cũng giải thích vì sao bà nội Lâm Nhược Khê cả đời không kết hôn, mà lại có con dâu lại có cháu gái Lâm Nhược Khê.

Sau khi làm bà nội Lâm Nhược Khê mang thai, Lâm Chí Quốc không thể nói ra y đã thật sự kết hôn, mà lúc đó Vân Miểu qua nhiều cách điều tra đã biết Lâm Chí Quốc vì sao đối với cô không thắm thiết như xưa.

Sau khi Vân Miểu biết Lâm Chí Quốc phản bội, rất đau khổ, đi tới trước mặt Tống Thiên Hành khóc lóc kể lể, mà lúc Tống Thiên Hành phẫn nộ muốn đi giết chết Lâm Chí Quốc, Vân Miểu ngăn Tống Thiên Hành lại.

Sau lúc đó Tống Thiên Hành mới hoàn toàn hiểu được, dù mình cố gắng đến mức nào, trong lòng Vân Miểu chỉ có Lâm Chí Quốc, kể cả khi Lâm Chí Quốc làm chuyện xấu xa không chịu nổi như vậy, Vân Miểu vẫn coi y là chồng, Tống Thiên Hành là huynh trưởng.

Từ đó về sau, Tống Thiên Hành không từ mà biệt, Vân Miểu và Lâm Chí Quốc tuy đau khổ, nhưng cũng không có cách nào khác.

Thời gian trôi qua, Vân Miểu phát hiện, ý định kéo trái tim Lâm Chí Quốc quay về của cô ngày càng không thực tế, Lâm Chí Quốc vẫn ngầm bảo hộ để sản nghiệp gia tộc người phụ nữ kia không ngừng lớn mạnh, làm những người cổ hủ trong Lâm gia không dám dễ dàng đi đối phó bọn họ, khoảng cách giữa cô và Lâm Chí Quốc ngày càng lớn.

Đến hai mươi năm sau, một năm sau ngày cưới đứa con duy nhất của Vân Miểu và Lâm Chí Quốc, vừa mới sinh cháu gái Lâm Tuệ, chính là Tuệ Lâm bây giờ không qua ba tháng tuổi, Lâm Chí Quốc liền phái con trai và con dâu cũng trong Long Tổ đi tới lãnh địa Kashmir hoàn thành một nhiệm vụ giết người.

Lâm Chí Quốc có tiếng là chí công vô tư nên người Lâm gia thường đều xông vào mặt trận trước tiên.

Nhưng lần này, vợ chồng trẻ tuổi của Lâm gia cuối cùng lại không trở về....

Cảnh đầu bạc tiễn đưa đầu xanh làm Vân Miểu vô cùng đau thương, bất mãn và oán hận Lâm Chí Quốc nhiều năm qua, sau khi con trai và con dâu chết đi, toàn bộ tức giận bùng nổ.

Lâm Chí Quốc tự biết đuối lý, cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Tâm tàn ý lạnh, Vân Miểu dứt khoát dắt cháu gái Lâm Tuệ về Thục Sơn, để cháu gái thay tên thành Tuệ Lâm, từ nhỏ đến lớn, trở thành thầy trò.

Trong hai mươi năm ở đây, Lâm Chí Quốc thỉnh thoảng vẫn đi vào núi thăm hỏi cô, Tuệ Lâm cũng biết người đàn ông này là ông nội mình, nhưng Vân Miểu vốn không gặp y, mỗi lần đều bế quan không ra.

Nhiều năm thanh tu như vậy, khiến Vân Miểu dần dần nhớ lại những việc của Tống Thiên Hành, thấy bản thân mắc nợ tình cảm của Tống Thiên Hành nhiều lắm.

Đáng tiếc hai mươi năm xa cách, chỉ muốn nói lời xin lỗi, cũng đã quá muộn.

Theo Vân Miểu sư thái nhàn nhạt kể lại, Dương Thần và Tuệ Lâm ở đây nghe được đều suy nghĩ thất thần, Dương Thần rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Lâm Nhược Khê chán ghét Lâm Chí Quốc như vậy, theo góc độ đàn ông mà nói, Dương Thần cũng khinh thường Lâm Chí Quốc, dù y vì đất nước cống hiến không ít, nhưng y không xứng đáng với tình cảm thắm thiết của hai người phụ nữ dành cho y, vì lo thể diện gia tộc, y chỉ âm thầm trợ giúp việc kinh doanh,trong quá trình cháu gái trưởng thành, đúng như Lâm Nhược Khê nói, chính xác là không công bằng.

Mà đối với Tuệ Lâm, cha mẹ mình chết không ngờ do một tay ông nội gây nên, tuy rằng là gián tiếp, nhưng cũng làm người ta đau lòng, hơn nữa ông nội của mình vẫn yêu người phụ nữ khác, đối với Tuệ Lâm từ nhỏ đi theo bà nội, vì bà nội người mình yêu quý nhất, đủ để cho Tuệ Lâm căm hận Lâm Chí Quốc.

- Tuệ Lâm, bà nội muốn con làm vợ Dương Thần, cũng không phải chỉ là áy náy muốn báo đáp tình cảm của Tống sư huynh, con hôm nay cũng thấy thực lực và tài trí Dương Thần, cho dù toàn thế giới, cũng chưa có người trẻ tuổi nào hơn hắn, quý ở chỗ hắn cũng không như những người trẻ tuổi bây giờ tự đánh giá mình rất cao, ngạo mạn không biết khiêm tốn, tuy rẵng võ mồm ba hoa, nhưng ngược lại người như vậy, sẽ không bạc đãi thật lòng với phụ nữ.

Vân Miểu sư thái thấm thía nói.

Dương Thần nghe xong, trong lòng thấy vui, xem ra sư thái rất hiểu con người, đem ưu điểm của mình nói ra đúng hết.

Tuệ Lâm đỏ mặt, ngập ngừng nói

- Bà nội... Con biết người tốt với con.... Nhưng hắn đã kết hôn, con không thể khiến hắn ly hôn, hơn nữa.... Hơn nữa hắn chưa chắc thích con.

Nói xong, Tuệ Lâm vụng trộm nhìn về Dương Thần.

Vân Miểu cười cười, quay đầu nói:

- Dương Thần ,ngươi cùng Lâm Nhược Khê tổ chức hôn lễ chưa?

- À... Chưa.

Dương Thần sờ sờ mũi, thành thật nói.

- Hừ.

Vân Miểu cười lạnh.

- Ta chỉ biết, hôn nhân như vậy, làm sao có thể truyền ra, chẳng khác nói chuyện các ngươi kết hôn chỉ có một số người biết, nếu như vậy, Tuệ Lâm của chúng ta hoàn toàn có thể đi cạnh tranh công bằng, ngươi hẳn sẽ không cảm thấy, Tuệ Lâm của chúng ta kém hơn so với Nhược Khê chứ?

Dương Thần liếc mắt Lâm Chí Quốc, thấy Lâm Chí Quốc lâm vào trầm tư, căn bản không có ý nói chuyện, đành khoan thai cười nói:

- Đương nhiên sẽ không, Tuệ Lâm rất thiện lương đơn thuần, rất tốt, tôi nghĩ người đàn ông bình thường đều sẽ thích.

Vân Miểu hài lòng gật đầu,nhìn Tuệ Lâm then thùng cúi đầu nói:

- Tuệ Lâm, con nghe hắn trước tiên nói con thiện lương,đơn thuần, sau mới nói con xinh đẹp, cho thấy hắn coi trọng nội tâm của con, con còn lo lắng cái gì?

Hả? Như vậy cũng nói được.

Lúc này Dương Thần muốn khóc,võ công của Vân Miểu sư thái không biết có phải cấp tông sư không, nhưng khả năng làm mai mối thì tuyệt đối là cấp đại tông sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.