Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 447: Chương 447: Chẳng trách




Đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt của Lâm Nhược Khê không rõ là cảm xúc gì, có điều bước chân đi có vẻ nặng nề, không được như ngày thường ở công ty.

Tình cờ có nhân viên đi qua hai người, do ngày trước bị áp lực Lâm Nhược Khê tạo nên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn chỉ đơn giản chào hỏi, cũng không nhìn thấy có đặc biệt gì.

Dương Thần đi theo sau cô, biết rằng cũng không có gì để nói, cứ đơn giản đi như vậy xuống dưới lầu, tiến về bãi đỗ xe, đi vào chỗ đỗ xe của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê sờ trong túi cô một lát, dường như đã phát hiện ra mình sờ nhầm túi, liền sờ vào túi kia lấy ra chiếc chìa khóa của xe Bently.

Chỉ có điều, tay của Lâm Nhược Khê vẫn còn hơi run run, rõ ràng tâm trạng của cô không giống như vẻ ngoài bình tĩnh của cô.

Cuối cùng, sau khi ấn một hồi lâu, Lâm Nhược Khê mới ấn mở khóa được cánh cửa xe.

Lâm Nhược Khê dựa vào bên cửa chiếc xe, Dương Thần không thể tiếp tục nhìn, tiến lên một tay túm lấy tay Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê không để ý quay đầu lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Dương Thần.

- Đừng lái xe, tình trạng này mà lái xe thì không khác gì em tự tìm cái chết.

Dương Thần nghiêm túc nói.

Lâm Nhược Khê không quan tâm tới hắn, chỉ đưa tay kia ra muốn mở cửa xe.

- Em có nghe thấy anh đang nói chuyện với em không?

Dương Thần giữ lấy cái khóa Lâm Nhược Khê đang mở, hai tay nắm lấy bả vai Lâm Nhược Khê, lay khẽ cơ thể mềm mại của cô.

Đầu của Lâm Nhược Khê bị lắc đung đưa trước sau, nhưng cả người lại không hề có một âm thanh nào, giống như một tượng gỗ không có linh hồn.

Tâm trạng của Dương Thần trĩu xuống, bởi vì hắn rõ ràng là nhìn thấy tử khí từ trong ánh mắt của Lâm Nhược Khê.

Tử khí này rõ ràng là có thể điên cuồng mà coi thường tính mạng.

Chỉ có điều, tính cách của Lâm Nhược Khê thật sự quá nghiêm khắc, trong quan hệ với mọi người, thực sự rất ít có thói quen bộc lộ cảm xúc, cho nên chẳng hề sợ gió to biển lớn, cô ấy vẫn im lặng thả người dưới đáy biển, chỉ là áp lực cứ dần tích tụ mà không được giải tỏa ra.

Lâm Nhược Khê lúc này rõ ràng là đã ở bên bờ của sự sụp đổ, thậm chí cái thành trì vững chắc về tâm hồn của cô cũng đã bị sụp đổ.

- Anh sẽ không cho em làm những chuyện điên rồ.

Dương Thần kiên quyết nói.

Không đợi Lâm Nhược Khê lại mở cửa xe một lần nữa, một tay của Dương Thần ở phía sau gáy của Lâm Nhược Khê, khéo léo đánh cô một cái.

Lâm Nhược Khê lập tức hôn mê bất tỉnh, ngã vào lòng Dương Thần.

Dương Thần nhìn bốn xung quanh không có người nào cả, mới yên tâm ôm lấy Lâm Nhược Khê, đi đến xe mình, đặt vào ghế ngồi phía sau.

Nét mặt Lâm Nhược Khê xem ra vẫn yên ổn như vậy, tựa như nước mặt hồ, cái đẹp khiến người ta thương hại, say mê, nhưng Dương Thần cũng hiểu rõ, đến lúc cô tỉnh lại, có lẽ lại là một tín hiệu kinh khủng.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Dương Thần đã lái xe về nhà.



Đợi Dương Thần đưa Lâm Nhược Khê đi không được bao lâu, Ninh Quốc Đống cũng ngồi xe riêng chở về nhà.

Ninh Quốc Đống vẻ mặt u ám, xem ra cơn thịnh nộ có thể bùng phát bất cứ lúc nào, điều này khiến cho tên trợ lý ngồi phía trước tỏ ra thận trọng, không dám tùy tiện nói câu gì.

Lúc này, Ninh Quốc Đống đột nhiên đưa tập văn kiện ra trước mặt, nói:

- Cái này, cậu hãy chuyển giao cho tất cả các tờ báo, tạp chí có sức ảnh hưởng lớn trong nước, chỉ cần có thể đăng lên, đều đăng lên cho tôi, trang báo nào càng lớn càng tốt.

Gã trợ lý đón nhận túi văn kiện, vội mở ra, nhìn kỹ những gì bên trong một lát, khi nhìn thấy những từ ngữ quan trọng, sắc mặt gã lập tức trắng bệch ra.

- Đại... đại thiếu gia... thứ này tùy tiện đưa ra không tốt? Dù sao công ty Quốc tế Ngọc Lôi cũng là doanh nghiệp bồi dưỡng nhân tài trọng điểm của nước Hoa Hạ chúng ta... tiểu thư Lâm Nhược Khê có thể ví như mặt trời buổi trưa. Việc này... việc này e rằng...

- Anh muốn cuốn xéo đi không?

Vẻ mặt Ninh Quốc Đống hiện ra vẻ dữ tợn, gầm lên:

- Anh nghe cho rõ việc tôi giao, tôi giao cho anh làm việc gì thì anh làm việc đó, tâm trạng của tôi bây giờ không tốt, anh cho là tôi không có đầu óc hay là không đủ thông minh? Công ty quốc tế Ngọc Lôi không có Lâm Nhược Khê, là tôi muốn Lâm Nhược Khê chết không bằng sống, cho cô ta biết, đừng có cả ngày giống như tiên nữ ngồi tít trên cao, cô ta chỉ là loại tiện nhân sinh ra bởi bà mẹ với một lão già chết tiệt nào đó.

- Tôi muốn chơi với cô ta, cô ta tu luyện 8 đời mới được quỳ gối xuống trước mặt mà liếm chân cho tôi.

Tay trợ lý đổ mồ hôi trán, chỉ dám khúm núm mà nghe lời.

- Nếu anh không dám....

Giọng nói của Ninh Quốc Đống có chút sâu thẳm:

- Vậy thì lập tức xuống xe.

Nếu trong xe không có đồ đạc gì thì tay trợ lý quả thực muốn quỳ rạp xuống ngay trước mặt Ninh Quốc Đống, hắn vội hô to:

- Tôi dám, tôi dám, đại thiếu gia, anh đừng nóng giận...

Ninh Quốc Đống lúc đó mới dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại, miệng cười khẩy, không nói gì nữa.

Chỉ có điều, Ninh Quốc Đống lại không hề phát hiện ra, người đàn ông trung niên đang yên lặng lái xe, cũng nhíu mày lại, thể hiện sự suy tư...

....

Chiếc xe rất nhanh đã trở về tới nhà, Dương Thần vẫn y như cũ, ôm Lâm Nhược Khê vẫn đang hôn mê bất tỉnh vào phòng.

Trinh Tú đi học, đương nhiên là không ở nhà, nhưng vú Vương và bà Quách Tuyết Hoa đang xem TV, nhìn thấy Dương Thần như vậy, sợ hãi chạy lại.

- Cậu chủ, tiểu thư làm sao thế này?

- Dương Thần, Nhược Khê xảy ra chuyện gì vậy?

Vú Vương và bà Quách Tuyết Hoa vội vàng chạy lên, nghe Dương Thần nói chỉ là ngất xỉu hai người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại vội hỏi vì sao cô lại ngất xỉu.

Dương Thần nhất thời cũng không biết nói thế nào, trước hết phải đưa Lâm Nhược Khê lên lầu đã, hắn đi vào phòng cô, đặt cô nằm trên giường.

Vú Vương cẩn thận tháo đôi giày cao gót của Lâm Nhược Khê, cởi áo khoác ra rồi mới hỏi:

- Cậu chủ, nói mau, chúng tôi lo chết đi được, tiểu thư làm sao lại ngất chứ?

- Là tôi đánh.

Dương Thần buông tiếng thở dài, nói.

Lúc này, mấy người họ vẻ mặt đều tỏ ra hoảng hốt, nhìn Dương Thần đầy nghi vấn.

Dương Thần trầm ngâm một lát, Lâm Nhược Khê như thế này rồi, đương nhiên là không giấu nổi mọi người trong nhà rốt cuộc sao lại thế này, vì thế liền đem việc đến công ty gặp Ninh Quốc Đống và chuyện bệnh án nói ra với họ.

Dương Thần phát hiện ra, vẻ mặt của vú Vương và mẹ Quách Tuyết Hoa đều không được tự nhiên.

Trong giây lát Dương Thần ý thức lại được, vú Vương đã ở nhà này từ khi vẫn còn Chủ tịch, đương nhiên là biết rất nhiều chuyện cũ năm xưa, hơn nữa, mẹ mình Quách Tuyết Hoa là bạn thân với mẹ của Lâm Nhược Khê là Tiết Tử Tĩnh, từ những bức ảnh này sẽ nhìn ra rất nhiều điều.

Vậy thì, bọn họ liệu có phải đã sớm biết được phần nào chân tướng sự việc?

Lúc nhìn thấy trong mắt vú Vương tràn đầy sự chua xót, thống khổ và thương tiếc, nhưng không hề có một chút gì bất ngờ, Dương Thần dám khẳng định vú Vương sớm đã biết, có lẽ Lâm Khôn không phải cha đẻ của Lâm Nhược Khê, vú Vương còn biết ai là cha đẻ của cô nữa.

Nhìn sang mẹ mình, vẻ mặt xúc động muôn vàn, nét mặt vừa hận lại vừa thương, Dương Thần có chút không hiểu, nhưng có thể khẳng định, bà cũng đã biết điều gì đó.

Dương Thần nhìn hai vị bề trên đang đứng suy nghĩ trước mặt, lại nhìn Lâm Nhược Khê đang nằm bất tỉnh trên giường, không khỏi đau đầu.

Vốn tưởng rằng thân thế của mình đã đủ trớ trêu, không ngờ rằng, thân thế của Lâm Nhược Khê vẫn còn ly kỳ hơn, thậm chí, còn liên quan tới rất nhiều chuyện bí ẩn cũ.

Duyên phận của mình và cô ấy lẽ nào là trời trêu người?

- Hai người... có phải đã biết điều gì rồi đúng không.

Dương Thần thản nhiên nhìn vú Vương và bà Quách Tuyết Hoa.

Vú Vương bùi ngùi thở dài, nhìn Lâm Nhược Khê đang hôn mê trên giường, lắc đầu nói:

- Cậu chủ, cậu nhất định đoán được, đúng là tôi biết chuyện này, nhưng tôi nghĩ rằng... Tôi cả đời này không muốn nói tới chuyện này nữa, lại không nghĩ rằng, lại có người sớm tiết lộ chuyện này ra nhanh như vậy.... Không sai, lão gia Khôn đích thực không phải cha đẻ của tiểu thư, lão gia sinh ra đã mắc bệnh, không thể sinh con được.

Dương Thần nghĩ quả nhiên là như vậy, thực ra lúc trước hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, Lâm Khôn nếu như ở bên ngoài có nhiều tình nhân như vậy, gần như toàn bộ tiền đều tiêu cho người phụ nữ, nhưng tại sao ông ấy lại không có con riêng? Không có người phụ nữ riêng? Ông ta chán ghét đứa con gái của mình như vậy, vậy thì tại sao không tìm lấy một người phụ nữ mình thích mà sinh con?

Bây giờ mới nghĩ ra, không phải Lâm Khôn không muốn mà căn bản là ông ta không thể.

Mà Lâm Khôn lại điên cuồng say mê phụ nữ như vậy, rất có thể không phải là ông ta thích thật lòng, chỉ là ông ta dùng cách này để chứng minh ông ta là một người đàn ông bình thường mà không phải… chỉ có thể làm, lại không phải tên nửa thái giám.

Điều này cũng rất dễ lý giải, vì sao Lâm Khôn có người vợ Tiết Tử Tĩnh như hoa như ngọc như vậy, lại sống không hòa thuận.

Lâm Khôn biết chính mình không có khả năng sinh con, Tiết Tử Tĩnh lại mang thai sinh ra Lâm Nhược Khê, điều này rõ ràng là như tát vào má Lâm Khôn một cái bạt tai.

Điều khiến Dương Thần cảm thấy khó hiểu nhất là, mẹ của Lâm Khôn, Chủ tịch nhất định là biết bệnh của Lâm Khôn không dễ gì mà nói ra, nhưng vì sao lại mở mắt trừng trừng nhìn con dâu mình sinh ra con của một người đàn ông khác, không hề cản trở, thậm chí còn nuôi dạy Lâm Nhược Khê lớn lên, một tay sáng lập nên chỗ đứng tăm tiếng trên thị trường thương mại, cũng sớm giao cho Lâm Nhược Khê, mà lại không giao cho đứa con đẻ của mình?

Hơn nữa, Lâm Khôn sao lại cũng không nói ra chân tướng? Bởi vì ngại cho mặt mũi của đàn ông, không muốn cho phụ nữ biết mình không thể sinh con? Hay là vì lý do nào khác?

Nhiều bí ẩn khiến Dương Thần không hiểu gì.

- Vú Vương...

Bỗng nhiên, Lâm Nhược Khê nằm trên giường mở hai mắt, nước mắt tràn ra, chậm rãi, Lâm Nhược Khê ngồi dậy, nhìn vú Vương.

- Vú Vương, tại sao cho tới giờ vú mới chịu nói ra, vú có biết không, điều này đối với tôi tàn nhẫn biết bao...

- Tiểu thư... Tôi...

Vú Vương thật sự không biết nói như nào, bà cảm thấy bất luận mình nói gì thì cũng không thể giải thích với Lâm Nhược Khê được, chỉ thấy bế tắc, nói không ra lời.

Vẻ mặt Lâm Nhược Khê sầu thảm, mỉm cười giống như hoa bách hợp bị lụi tàn, tan nát cả cõi lòng.

- Hèn chi... từ khi còn nhỏ người đàn ông ấy đã ghét tôi, trước giờ không thèm ôm tôi, không đối xử tốt với tôi, lúc nào cũng coi thường mẹ tôi, luôn muốn đi tìm người phụ nữ khác ăn chơi... Chẳng trách, bất luận tôi làm thế nào, đối tốt với ông ấy như thế nào, ông ấy cũng không đối xử với tôi như một đứa con gái... Chẳng trách, ông ấy lại tàn nhẫn như vậy, có thể coi thường, bất chấp mà đánh tôi... mắng tôi... Thậm chí bắt cóc tôi một cách không thương tiếc, muốn giết tôi...

Lâm Nhược Khê vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi xuống làm ướt khăn trải giường thành một vùng rộng.

- Tôi đã nói rằng, trên đời này làm sao có thể có người cha nào coi thường cốt nhục của mình, làm sao có thể có người cha nào giết chính con mình... Hóa ra, từ đầu tới cuối tôi đều sai rồi, tôi không phải con gái ông ấy, tôi.. trong mắt ông ấy, chỉ là đứa con ngoài giá thú mà mẹ tôi với người đàn ông khác đã sinh ra... Là do nỗi nhục ông ấy không thể sinh con... Là ông ấy... ông ấy bị giẫm đạp lên sự tôn nghiêm...

Ông ấy hẳn có lý do hận tôi, tôi như vậy, đã cướp đi công ty Quốc tế Ngọc Lôi vốn là của ông ta, lại vẫn sống trước mặt ông ấy, tra tấn ông ấy mười mấy năm...

- Ông ấy không bóp chết tôi hồi còn nhỏ, tôi thực cảm ơn lòng nhân từ này của ông ấy...

- Tôi nói đúng chứ, vú Vương?

Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, mắt đầy nước, cười như hoa, nhìn lại mà dường như là hoa trong gương, trăng trong nước, một cái chạm nhỏ cũng có thể vỡ thành mảnh vụn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.